(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 16

Editor: Shmily

---------------------

"Ồ? Còn có loại chuyện này?"

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhìn người phụ trách, giơ tay đem điếu thuốc lên đặt bên miệng hút một cái, sau đó ngửa đầu, chậm rãi nhả ra một vòng khói.

Người phụ trách lập tức phủ nhận: "Không có không có, đây tuyệt đối là không thể nào. Tịch tiên sinh đừng tin lời nói từ một phía như vậy."

Hạ Thập Thất tiếp tục thưởng thức cái bật lửa trong tay, đầu cũng không nâng, nói: "Có hay không, thử sẽ biết."

Cô không có ý cố tình nhắm vào ai, chỉ là ăn ngay nói thật.

Bởi vì quy tắc của bán đấu giá chỉ có hiệu lực trong lúc bán đấu giá nên sau khi đấu giá xong, mấy quy tắc đó cũng không có tác dụng gì. Còn về chuyện tại sao cô biết nhiều nội tình như vậy, thì phải kể tới Đường Đậu Đậu rồi.

Đường Đậu Đậu có một cậu bạn thân từ nhỏ, tên là Thất Dạ, là một cao phú soái điển hình, thân cao 180 cm, dáng người tốt đến mức khiến cho cô gái nào cũng hâm mộ, nghe nói còn có cơ bụng sáu múi.

Thân phận cùng bối cảnh của hắn cũng rất cường hãn, cha mẹ là nhân vật lớn trên thương trường, cũng là người chấp hành tối cao của đại hội đấu giá lần này.

Cho nên Đường Đậu Đậu mới có thể lấy được thiệp mời cho Hạ Thập Thất, hơn nữa còn tiết lộ cho cô biết một ít thông tin.

Người phụ trách lại quan sát Hạ Thập Thất một lượt, cứ cảm thấy cô có ý đồ xấu, vì thế liền nhìn về phía Tịch Đình Ngự đề nghị: "Tịch tiên sinh, nếu không, chúng ta đổi một địa phương khác để bàn lại..."

Tịch Đình Ngự híp híp mắt, chỉ một phút thời gian ngắn ngủi, tựa hồ đã hao hết sự nhẫn nại của hắn. Mày nhăn lại thành hình chữ xuyên, trong mắt cũng phóng ra hơi thở nguy hiểm.

"Tịch tiên sinh, ngài xem..." Người phụ trách còn muốn nói gì đó, lại bị trợ lý của Tịch Đình Ngự trực tiếp đánh gãy: "Nếu ông không làm chủ được, vậy thì không bán nữa. Tịch tiên sinh cũng không thiếu tiền, còn sợ không mua được một cái vòng Như Ý nho nhỏ này sao?"

"Phải, tôi đương nhiên biết Tịch tiên sinh có năng lực này." Người phụ trách tươi cười đầy mặt, nói: "Như vậy đi, nếu Tịch tiên sinh thực sự muốn ngọc Như Ý này, vậy tôi sẽ đi thương lượng với phía trên một chút."

Trợ lý trưng cầu ý kiến của Tịch Đình Ngự một chút, được hắn chấp thuận xong, mới thúc giục người phụ trách: "Mau đi đi, đừng để cho tiên sinh phải chờ lâu."

"Vâng vâng, tôi rất nhanh sẽ trở lại!"

Năng lực của Tịch Đình Ngự, toàn bộ cái Dạ Thành này, cơ hồ là chẳng có người nào là không biết, chỉ cần là đồ hắn coi trọng, lấy không được ắt sẽ hủy đi.

Vừa rồi người phụ trách nói vật phẩm đấu giá không thể bán, này mục đích chủ yếu cũng là vì để cho Tịch Đình Ngự có thể ra một cái giá cao hơn, không nghĩ tới giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một Hạ Thập Thất giảo hoạt cắt ngang.

Muốn tăng giá cho Tịch Đình Ngự là không có khả năng nữa, ngược lại có khi còn có khả năng đắc tội với hắn. Vì thế cho nên người phụ trách ngoài miệng nói là đi thương lượng với phía trên, kỳ thật cũng là đang tự tìm cho mình một cái bậc thang.

Không tới năm phút sau, người phụ trách đã trở lại, ông ta cười ngâm ngâm đi đến trước mặt Tịch Đình Ngự, nói: "Tịch tiên sinh, sau khi thương lượng, hội trường của chúng tôi quyết định sẽ đem vật phẩm ngọc Như Ý này bán lại cho ngài. Thuận theo giá cả vừa rồi ngài ra, 300 vạn."

"300 vạn?" Tịch Đình Ngự ưu nhã đong đưa ly rượu vang đỏ, ngón tay thon dài tùy ý gõ nhẹ nhàng lên thân ly, phát ra âm thanh thanh thúy có tiết tấu. Trong mắt hắn chứa ý cười, có chút không rõ thâm ý, khiến cho người khác tự dưng sinh ra cảm giác sợ hãi.

"Tôi nói con số này lúc nào."

Tịch Đình Ngự xác thật cũng không có nói qua, bởi vì từ đầu tới cuối đều là trợ lý của hắn trao đổi với người phụ trách, hắn chỉ đảm đương là một người đứng xem cao quý mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment