(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 161

Editor: Shmily

--------------------

Sau khi xác định Hạ Thập Thất và Đường Đậu Đậu không có việc gì thì Tịch Đình Ngự cùng Thất Dạ liền tự mình lái xe đưa hai người về nhà.

Loại chuyện như trốn học cả ngày này, Đường Đậu Đậu làm thường xuyên như cơm bữa cho nên Thất Dạ cũng là tập mãi thành thói quen, không trách móc cô nàng, cũng không có ý tứ bắt cô nàng phải tới trường học.

Đương nhiên, cho dù là bắt ép thì cũng không tới lượt hắn.

Bởi vì người làm chị gái như Hạ Thập Thất còn chưa có mở miệng, người ngoài như hắn đương nhiên sẽ không có quyền can thiệp.

Bất quá sau khi rời khỏi Hạ gia, trên đường tới công ty, Thất Dạ đã gọi điện thoại cho trợ lý của mình, để hắn dùng tốc độ nhanh nhất tra ra được số điện thoại của chủ nhiệm lớp Đường Đậu Đậu.

Không tới ba phút, một dãy số đã được gửi tới điện thoại của Thất Dạ.

Thất Dạ vừa lái xe vừa gọi tới số điện thoại kia.

..........

Đường Đậu Đậu vừa mới vào tới phòng khách, điện thoại trong túi quần đã rung lên.

Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, kẹo que trong miệng "Crack" một cái, rớt xuống mặt đất.

Hạ Thập Thất liếc nhìn cô nàng, "Sao vậy?"

"Chủ nhiệm lớp gọi."

Từ khi nhập học tới giờ đã hơn hai năm, số lần Đường Đậu Đậu trốn học đã không dưới trăm lần, mà từ lần đầu tiên bị chủ nhiệm lớp phạt đứng hơn một tiếng, bảng đen bị cô cào tới không ra hình dáng, mà phấn viết trong ngăn kéo lại bị nghiền nát hết thành bột. Lúc này, chủ nhiệm lớp mới quyết định mặc kệ cô.

Lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho cô.

"Nghe đi." Hạ Thập Thất vừa nói vừa nằm xuống sofa.

Đường Đậu Đậu do dự một chút, ấn nghe, "Alo..."

"3 giờ chiều nay có một bài kiểm tra, nhớ tới đúng giờ."

Đường Đậu Đậu: "Em tới làm gì chứ?"

Chủ nhiệm lớp đáp: "Làm bài thi."

"Em không thi!" Đường Đậu Đậu trực tiếp cự tuyệt, sau đó nói: "Em cũng sẽ không làm bài!"

"Hôm nay nếu em không tới thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp đâu!" Chủ nhiệm lớp tàn nhẫn nói.

"Bằng tốt nghiệp có ích lợi gì cơ chứ..."

"Đường Đậu Đậu!"

"Aizz~ em đây."

"Nhất định phải tới!"

"Được được, em tới là được..."

Đường Đậu Đậu vừa mới cúp điện thoại thì điện thoại của Hạ Thập Thất đã vang lên, thấy Hạ Thập Thất rút điện thoại ra xem, cô nàng liền tò mò lại gần liếc mắt một cái.

Nhìn tên báo hiển thị trên màn hình, Đường Đậu Đậu không vui bĩu môi: "Mới tách ra chưa được năm phút mà đã gọi điện thoại tới rồi. Có nhất thiết phải dính lấy nhau như vậy không?"

Hạ Thập Thất mặc kệ cô nàng, ấn nghe máy, "Đại thúc."

"6 giờ tối nay sẽ tới đón em." Thanh âm trầm thấp truyền từ bên kia tới, mang theo vài phần từ tính.

Hạ Thập Thất cũng không có hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng "Đã biết" rồi cúp máy.

Cô ném điện thoại sang một bên, nhìn về phía Đường Đậu Đậu, "Tối nay có muốn đi ra ngoài ăn cơm với chị không?"

"Không cần." Đường Đậu Đậu liên tục lắc đầu, "Em còn lâu mới đi tới đó làm bóng đèn! A a a..."

Nói được một câu lại đột nhiên hét lên, chọc cho Hạ Thập Thất ở bên cạnh không vui nhíu mày, "Mày hét cái gì?"

"A a a a a a!" Đường Đậu Đậu vô cùng bất mãn gào lên: "Làm bài thi! Phải làm bài thi! Vì cái gì mà bắt em làm bài thi cơ chứ?! Đã rất lâu rồi em chưa làm bài thi!"

Hạ Thập Thất: "..."

2 giờ chiều, Đường Đậu Đậu không tình nguyện đeo balo đi tới trường học.

Hạ Thập Thất ngủ một buổi trưa, thời điểm tỉnh lại thì đã là 5 giờ 55 phút.

Cô rời giường thu thập một chút, sau đó liền ra khỏi nhà.

Đứng ngoài cửa lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đang lười biếng nghiêng người dựa trên thân xe, ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn, mạ lên một tầng quang mang chói mắt, nhìn qua có chút không chân thật.

Bình Luận (0)
Comment