(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 170

Editor: Shmily

---------------------

"Hôn, môi."

Rốt cuộc vẫn là lưu manh, cho nên nói chuyện cũng đều trực tiếp như vậy.

Nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, ý cười nơi khóe miệng của Hạ Thập Thất không ngừng gia tăng, con ngươi tràn đầy ý vị khiêu khích.

"Hửm?"

Tịch Đình Ngự không cho cô bất luận cơ hội nào tránh đi, một tay nắm lấy cằm nhỏ, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, một tay vòng qua ôm lấy eo cô.

"Hôn môi."

Hạ Thập Thất vốn cũng không phải là người thích làm ra vẻ, cho nên thời điểm lặp lại hai chữ này một lần nữa, ngữ khí vẫn như cũ, không có chút xấu hổ nào cả.

Cô không giãy dụa cũng không có phản kháng, chỉ ngửa đầu nhìn hắn.

Hai người đại khái là nhìn nhau khoảng 10 giây, Hạ Thập Thất đột nhiên giơ tay lên câu lấy cổ của Tịch Đình Ngự, chủ động đưa môi lên.

Thời điểm cô làm ra hành động này, một chút cũng không làm ra vẻ ngượng ngùng.

Dù sao chuyện nên làm cũng đã làm mà chuyện không nên làm cũng làm rồi, còn có cái gì mà phải thẹn thùng.

Môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ lúc đóng lúc mở ở ngay trước mắt, Tịch Đình Ngự chỉ cảm thấy có một cỗ dục hỏa từ dưới bụng dâng lên, ánh mắt hắn tức khắc tối đi, trực tiếp ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, trằn trọc cọ xát.

Mà tài xế lái xe tới thật không đúng lúc. Lúc xe chạy tới đây, đèn xe vừa lúc chiếu vào hai thân ảnh đang hôn nhau dưới gốc cây.

Nhìn thấy một màn không nên thấy này, tài xế chỉ hận không thể lập tức nhảy xe, sau đó tự chọc mù hai mắt.

Hai người dây dưa ở bên kia bởi vì ánh sáng đột nhiên chiếu tới mà tách ra. Ánh mắt Tịch Đình Ngự vô cùng nguy hiểm, tầm mắt bắn qua phía tài xế khiến cho tài xế sợ tới mức run rẩy.

Nơm nớp lo sợ dừng xe ở vệ đường, tài xế cúi đầu đi xuống, tiến lên báo cáo: "Ngự thiếu, xe tải năm phút nữa sẽ tới, hiện tại, ngài muốn tôi đưa ngài và Hạ tiểu thư trở về, hay là ngài tự mình..."

"Cút."

Đối với bất luận người đàn ông nào mà bị quấy nhiễu hứng thú đều không thể nào có tâm tình tốt cho được. Huống chi lại là người đàn ông từ trước tới nay đều lạnh nhạt vô tình, sát phạt quyết đoán này."

"Dạ..."

Tài xế run run đem chìa khóa giao cho hắn, sau đó quay đầu chạy mất. Chỉ sợ ở lại đây thêm một phút liền sẽ bị ánh mắt của Tịch Đình Ngự lăng trì.

"Đại thúc." Hạ Thập Thất duỗi tay túm túm góc áo của Tịch Đình Ngự, dáng vẻ lưu manh nói: "Anh cưỡng hôn tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy. Về sau nếu tôi quá hư hỏng thì anh cũng không được di tình biệt luyến nha."

"Di tình biệt luyến?" Tịch Đình Ngự lạnh lùng liếc cô, "Em có tự tin rằng tôi rất thích em sao?"

"Nếu không thích thì sao ban nãy anh lại không khống chế được chứ?"

"Đó là bản năng tự nhiên của nam nhân."

"Vậy thì lát nữa tôi đi tìm một bác gái 50 tuổi tới câu dẫn anh xem anh có phản ứng không nhé."

"..."

..........

Rạng sáng một giờ, cổng lớn biệt thự mở ra, xe chậm rãi đi vào.

Trên đường trở về, Hạ Thập Thất vẫn luôn suy nghĩ, vừa rồi cô có phải quá chủ động rồi hay không? Sao tự nhiên lại chủ động hôn hắn?

Có thể là nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không thông, không biết là do quá xúc động hay là bởi vì không cầm lòng được.

Sau khi xuống xe, cô chạy lên lầu trước, tìm được phòng mình liền chui vào, sau đó khóa mình ở trong phòng tắm, xả nước lạnh.

Thời tiết rất nhanh đã nhập thu, nước có hơi lạnh, nhưng xả ở trên làn da nóng bỏng của cô lại vừa lúc thích hợp.

"Hạ Thập Thất."

Một lát sau, Tịch Đình Ngự đứng ngoài gõ cửa.

"Sao vậy đại thúc?" Hạ Thập Thất vừa thoa sữa tắm, vừa hỏi, "Có việc gì sao?"

"Tắm xong rồi thì đi ra, đừng đứng ngốc ở trong đấy." Thanh âm của người đàn ông vẫn thanh lãnh, trầm thấp như cũ.

Bình Luận (0)
Comment