(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 173

Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất đang khó khăn lựa chọn giữa hai phương án "Thua người không thua trận" và "Không thể hắn dễ dàng áp đảo như vậy."

Một lát sau, cô mới vươn ngón tay ra vuốt ve sườn mặt của Tịch Đình Ngự, "Khát thì uống nước nha."

Tịch Đình Ngự cong môi, chỉ cười mà không nói gì.

Hạ Thập Thất cũng cười với hắn, sau đó thừa dịp hắn không chú ý liền trườn xuống bên dưới, chui ra khỏi khuỷu tay hắn chạy ra ngoài.

Sau khi xuống giường, dép cũng không kịp xỏ liền chạy mất dạng, động tác nhanh tới mức Tịch Đình Ngự cũng không kịp phản ứng.

Sau khi ra khỏi phòng, Hạ Thập Thất lại quay lại liếc nhìn người đàn ông trên giường một cái, sau đó vẫy vẫy tay: "Đại thúc, thức khuya sẽ không tốt đâu... Đi ngủ sớm một chút."

Khóe môi Tịch Đình Ngự giật giật, ý cười không kiềm được mà tăng thêm vài phần.

Hắn dựa người vào đầu giường, lại cầm lấy văn kiện ở bên cạnh lên xem, tiếp tục phê duyệt.

Mà cùng lúc đó, tại một quán cafe ở Dạ Thành, trong một góc khuất có ánh đèn lờ mờ.

Hai người đội mũ lưỡi trai ngồi đối diện nhau đang tiến hành giao dịch lén lút.

"Đây là tiền, còn đây là ảnh chụp."

A Sách kéo thấp mũ xuống, đem hai phong thư đưa qua.

Người đối diện kéo mũ đen càng thấp hơn, đầu tiên hắn ta nâng phong thư đựng tiền kia lên thử độ dày, sau đó mới tiếp nhận phong thư có chứa ảnh chụp, lúc nhìn thấy những tấm ảnh bên trong, trong nháy mắt hắn liền biến sắc.

"Ảnh chụp của người này mà anh cũng dám đưa cho tôi? Nếu như bị phát hiện là do tôi làm, vậy không phải là tôi sẽ xong đời sao? Cha cô ta chính là lão đại của khu Doanh, còn có nam nhân của cô ta chính là bá chủ của cái Dạ Thành này, Tịch Đình Ngự đấy! Ai dám động tới cô ta chứ?"

Người này rất nhanh nhét ảnh chụp vào bên trong phong thư, đẩy về phía A Sách, "Mối làm ăn này, tôi không làm!"

A Sách nghe hắn nói như vậy, lại từ trong ngực lấy ra một phong thư chứa tiền nữa, đẩy tới trước mặt hắn ta: "Vậy thì sao?"

Thấy đối phương do dự, hắn cười cười mở miệng: "Truyền thông ở Dạ Thành nhiều như vậy, Hạ Duyên Bân sao có thể quản hết được, huống chi, hắn cũng chỉ có thế lực ở khu Doanh mà thôi, bước ra khỏi cái vòng đó, hắn còn quản được ai? Ngay cả Tịch Đình Ngự bên kia cũng vậy, hắn có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ, nào có thời gian quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này? Anh cứ yên tâm đi làm, sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Người đối diện nghe A Sách nói vậy, lại nhìn hai phong thư đầy ắp tiền kia, cuối cùng là vẫn không chịu được sức hấp dẫn của đồng tiền, đành duỗi tay tiếp nhận hai cái phong thư kia.

Thấy hắn thu tiền, A Sách cười cười vỗ vai người nọ, trên mặt lộ ra một tia ý cười, "Tốt lắm, anh yên tâm, cứ cho là Hạ Duyên Bân và Tịch Đình Ngự muốn tra cũng tuyệt đối sẽ không tra tới anh. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ giúp anh giải quyết."

"Được, tôi tin anh lần này."

Người nọ cúi đầu càng thấp, lại lần nữa lấy ra ảnh chụp nhìn nhìn, cô gái trong bức ảnh cười đến vân đạm phong khinh, đang cúi người nắm lấy cằm của một nữ sinh khác, giống như là đang cảnh cáo đối phương cái gì đó.

Lật sang tấm khác, vẫn là cùng một người này, thời điểm cô đánh nhau đều không có nửa điểm thục nữ nào, trương dương lại vô cùng cuồng vọng.

Mà người trong bức ảnh này, lại chính là Hạ Thập Thất.

"Anh yên tâm, rất nhanh sẽ có tin tức." Người nọ đem ảnh chụp cất vào túi áo trong, đem mũ lưỡi trai kéo thấp xuống một chút, sau đó đứng dậy rời khỏi quán cafe.

Người nọ rời đi được một lúc, A Sách mới tháo mũ xuống, búng tay một cái, phục vụ lập tức tiến lên dò hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì sao?"

"Một ly Latte."

"Dạ, xin ngài chờ một lát."

Trên mặt người đàn ông lộ ra tươi cười lạnh lẽo, ở dưới ánh đèn tối tăm lại có vẻ rất dữ tợn.

Bình Luận (0)
Comment