(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 177

Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất chỉ cười cười, cũng không có nói cái gì.

"Người khác thì tôi không biết, nhưng Bạch Hạ này cùng những người theo đuổi anh họ khác của tôi thì không quá giống nhau." Tịch Lãng dừng một lát, tựa như là đang châm chước xem nên mở miệng thế nào, "Có thể là bởi vì Bạch Hạ được coi là đại diện cho các danh viện ở Dạ Thành này đi. Lúc trước ông nội thật sự là luôn muốn ghép cô ấy với anh họ, như vậy cũng có thể củng cố địa vị của Tịch gia chúng tôi hơn."

"A..." Hạ Thập Thất khẽ cười một tiếng, vẫn không đáp lại câu nào, giống như là đối với những gì hắn nói đều không cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa có một số việc, cô cũng hiểu rất rõ.

Nếu như Bạch Hạ thật sự được Tịch lão gia tử thích, thật sự được ông coi trọng thì lão gia tử hẳn là sẽ không đợi nhiều năm như vậy mà không có bất kì hành động nào. Lại còn đợi tới khi đại thúc đem cái gọi là "cô bạn gái ở nước ngoài" về.

Tịch Lãng lo lắng Hạ Thập Thất sẽ hiểu lầm hắn đang châm ngòi ly gián, liền lập tức nói thêm: "Anh họ của tôi hẳn là em cũng hiểu rõ, chuyện anh ấy không muốn thì sẽ không có ai có thể miễn cưỡng anh ấy. Cũng vì vậy nên ông nội mới không thể làm gì được. Không thể buộc anh ấy lấy Bạch Hạ cho nên mới cho anh ấy một không gian thích hợp. Bất quá nói thật thì Bạch Hạ thật sự là rất xứng đôi với anh họ."

Hạ Thập Thất không thèm để ý mà dựa vào phía sau, "Ý của anh là, nói không chừng lão gia tử nửa đường sẽ trở mặt, đi đem Bạch Hạ đẩy tới bên người đại thúc?"

"Tôi không có ý đó, rốt cuộc thì quyết định của ông nội cũng không lay chuyển được anh họ. Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, đừng quá xem thường Bạch Hạ, cô ấy có thể làm ra những chuyện mà em không bao giờ tưởng tượng được." Tịch Lãng ý vị thâm trường nói.

Hạ Thập Thất nghe được ẩn ý trong lời nói của Tịch Lãng, hẳn là hắn đã biết Bạch Hạ định làm gì rồi.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy đối với địch nhân* mà nói thì cũng không cần quá nghiêm túc.

*Địch nhân: Kẻ thù.

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."

Hạ Thập Thất vừa nói xong thì máy điện thoại bàn của biệt thự đã vang lên.

Dì Hứa đi qua nhìn tên báo hiển thị trên màn hình, cầm lấy ống nghe, "Lão gia."

Dì Hứa dùng tay che phần dưới của điện thoại, nghe đối phương nói xong, sau đó lên tiếng "Được."

Tiếp theo liền nhìn về phía Hạ Thập Thất.

"Hạ nhị tiểu thư, là điện thoại của lão gia, phiền cô tới đây nghe một chút."

"Ừm." Hạ Thập Thất gật đầu đáp.

Cô đứng lên, đi về phía dì Hứa, nhận lấy ống nghe từ trong tay bà.

"Ông nội tìm cháu có chuyện gì sao?"

"Thế nào nha đầu, ở bên đó có thoải mái không?" Thanh âm lão gia tử truyền từ phía bên kia tới, nghe trấn định hơn so với ngày thường một chút.

Hạ Thập Thất cau mày, nhìn thoáng qua Tịch Lãng ngồi ở trên ghế sofa.

Tịch Lãng cười với cô, ý bảo cô cứ tùy tiện nói chuyện, hắn sẽ không quấy rầy, sau đó lại cầm lấy tờ báo lên đọc.

"Nơi này thật sự rất tốt, không khí trong lành, hoàn cảnh cũng thuận lợi, quan trọng nhất chính là rất an tĩnh." Hạ Thập Thất thuận miệng đáp.

"Căn biệt thự đó bình thường chẳng có ai ở cả, rất nhiều đồ vật còn chẳng có, người trẻ tuổi như cháu sao có thể sống thoải mái được? Bằng không, cháu cùng Đình Ngự dọn về nhà cũ sống đi. Dù sao thì nhà cũng trống vắng, có hai đứa trở về sẽ náo nhiệt hơn nhiều."

Hạ Thập Thất: "..."

Quả nhiên, đây mới là mục đích chính mà lão gia tử gọi cuộc điện thoại này!

Gấp gáp muốn bọn họ chuyển về nhà cũ của Tịch gia để sống như vậy, khẳng định là không phải bởi vì sợ cô sống không quen như lời ông nói.

Tám chín phần mười chính là dọn qua đó ở chỉ là bước đầu tiên, sau đó không biết sẽ còn chiêu gì đang đợi cô đâu!

Bình Luận (0)
Comment