(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 195

Editor: Shmily

---------------------

Càng đừng nói tới cô còn không biết điều như vậy, vào lúc mọi người đang họp lại không coi ai ra gì hút thuốc!

Tất cả mọi người đều cho rằng, Tịch Đình Ngự nhất định sẽ tức giận.

Thế nhưng ngoài dự đoán của bọn họ chính là, tuy mặt Tịch Đình Ngự lạnh tới cực điểm, thế nhưng hắn cũng chỉ nhẹ nhíu mày một cái, sau đó lại không nóng không lạnh ra hiệu cho người đang báo cáo bên dưới, "Tiếp tục."

Cấp dưới kia trong lúc nhất thời cũng không phản ứng lại được, vẫn là nhờ người bên cạnh khẽ đẩy hắn một cái, lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Vào lúc đối diện với tầm mắt không có nửa điểm độ ấm của Tịch Đình Ngự, hắn giật mình run lên một cái, lại không dám làm thêm bất cứ động tác gì, vội vàng tiếp tục bản báo cáo của mình.

Hạ Thập Thất thu một màn này vào trong mắt, nhịn không được muốn cười.

Bất quá cô vẫn nhịn xuống được, bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ.

Không có người nào nhìn thấy, cô thừa dịp lúc mọi người không dám nhìn về phía mình liền cố ý hút một ngụm thuốc, hơi hé môi hồng, tư thế câu người quay về phía Tịch Đình Ngự, nhẹ nhàng thổi một cái...

"Răng rắc!"

Bút máy mạ vàng trong tay Tịch Đình Ngự theo tiếng bị bẻ gãy thành hai đoạn.

Mọi người bị cái âm thanh đứt gãy bén nhọn kia làm cho khiếp sợ, thế nhưng lại không ai biết rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì.

Bọn họ trộm nhìn gương mặt lạnh như băng của Tịch Đình Ngự, sau đó lại nhìn Hạ Thập Thất, chỉ cảm thấy vẫn không thể hiểu được.

Hội nghị kéo dài hơn nửa tiếng mới kết thúc, bầu không khí cổ quái kia cũng yên lặng không một tiếng động kết thúc theo.

Chờ tới khi Tịch Đình Ngự với Hạ Thập Thất một trước một sau đi ra khỏi phòng họp, mọi người mới vội vàng đem ngụm trọc khí tích tụ ở cổ họng thở ra ngoài, lúc này mới có cảm giác như mình được sống lại.

Cái này mà gọi là họp cái gì chứ? Đây là đang đánh cược mạng sống a!

Hạ Thập Thất không biết là, một đám cao tầng của tập đoàn Ngự Phong ngày hôm nay đều bị sự xuất hiện của cô dọa cho sợ tới sắp ngất.

Đi theo Tịch Đình Ngự ra khỏi phòng họp, thấy hắn càng đi càng nhanh, Hạ Thập Thất không vui nhướng mày: "Đại thúc, anh đi nhanh như vậy là đang khoe chân mình dài sao!"

Tịch Đình Ngự không phản ứng lại cô, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.

Ở trong mắt người khác, người đàn ông phía trước chỉ muốn nhanh chóng bỏ rơi cô gái nhỏ ở đằng sau.

Nhưng trên thực tế, sở dĩ Tịch Đình Ngự đi nhanh như vậy là hắn đang lo lắng nếu mình đi chậm thì sẽ không khống chế được mà bóp chết cái cô nhóc vô pháp vô thiên kia.

Dám ở trong phòng họp của tập đoàn Ngự Phong hút thuốc, cô nhóc này tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới nay!

Hạ Thập Thất thấy hắn không để ý tới mình liền gia tăng cước bộ, bắt lấy cánh tay của Tịch Đình Ngự.

Nhưng tay vừa chạm vào tay hắn thì đã bị hắn phản thủ nắm lấy tay mình.

Giây tiếp theo, cô đã bị kéo vào văn phòng của hắn.

Cùng với tiếng đóng cửa "Phanh" thật mạnh, cô chỉ thấy hoa cả mắt, tiếp theo đã bị người gắt gao đè nặng ở trên cửa.

Một loạt động tác này cũng chỉ ngắn ngủi có vài giây.

Hạ Thập Thất hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú chết người kia. Áp suất xung quanh càng ngày càng thấp, từng chút từng chút một đè ép xuống.

Rõ ràng là một khoảng cách rất ngắn, thế nhưng hắn dường như  lại muốn "tra tấn" Hạ Thập Thất, cố ý thả chậm động tác.

Mà động tác thả chậm này của hắn càng làm cho cỗ áp suất thấp bức người kia đè ép cô tới không thở nổi.

Hạ Thập Thất có chút không thoải mái nhíu nhíu mày, nhưng sự quật cường tận trong xương cốt vẫn không cho phép cô chịu thua. Cô nâng cằm lên đối diện với ánh mắt bức người của Tịch Đình Ngự.

Mà phản ứng này của cô lại khiến cho Tịch Đình Ngự nở nụ cười.

"Chơi vui không?" Hắn cười khẽ hỏi.

Thanh âm trầm trầm khàn khàn, hỗn loạn trong đó lại có một tia câu người như có như không.

Bình Luận (0)
Comment