(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 62

Editor: Shmily

--------------------

"Thập Thất nói."

Đường Đậu Đậu rút một điếu thuốc từ trong bao ra, vốn định châm lửa, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem điếu thuốc trả về chỗ cũ.

Nhìn động tác của cô, ánh mắt Thất Dạ mới hơi hòa hoãn một chút.

Hắn đang muốn nói chuyện, Đường Đậu Đậu đã giành trước một bước: "Thôi đừng, anh ta có kết hôn hay không, tự Thập Thất sẽ biết."

Thất Dạ nhìn cô một cái, cũng không có nói nữa.

Bên trong biệt thự, Hạ Thập Thất ngồi dựa người bên mép giường, chú ý tới hộp thuốc trên đầu tủ liền duỗi tay lấy qua, rút một điếu.

"Cô thật có nhàn nhã."

Tịch Đình Ngự nằm ở một bên, nửa người trên trần trụi, lộ ra khuôn ngực gợi cảm.

Hạ Thập Thất hít sâu một ngụm thuốc, quay về phía Tịch Đình Ngự nhả ra một vòng khói, "Cái này gọi là xong việc rồi đó, đại thúc, anh có hiểu không?"

Tịch Đình Ngự cười khẽ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cái cằm của Hạ Thập Thất, hơi hơi nhéo nhéo.

"Nữ lưu manh."

Ném xuống ba chữ, hắn buông lỏng tay, xốc chăn tơ tằm mỏng lên bước xuống giường, đi vào trong phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, mí mắt Hạ Thập Thất khẽ nâng, dập tắt điếu thuốc trong tay, ném lên trên gạt tàn ở tủ đầu giường, sau đó xuống giường mặc quần áo.

Tiếng nước róc rách truyền tới, Hạ Thập Thất nhìn về phía phòng tắm.

Cánh cánh cửa pha lê trong suốt vẫn như cũ có thể rõ ràng nhìn thấy thân hình cao lớn ở trong phòng tắm.

Cô cong môi, sau đó xoay người mở cửa phòng ngủ, rời đi.

Thời điểm cửa đóng lại, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, trong hơi nước mê man, đáy mắt Tịch Đình Ngự là một mảnh thâm trầm, giống như sâu tới nỗi không thấy đáy, không có nửa điểm gợn sóng.

8 giờ tối.

Trong phòng tối tăm, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trên người một nam nhân bưu hãn.

Cho dù trong hoàn cảnh âm u tối tăm như vậy, vẫn có thể nhìn thấy được vết máu trên người hắn.

Bên cạnh là một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trên ghế, nhìn nam nhân trước mặt.

"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, là ai sai ngươi tới sòng bạc hãm hại Hạ gia?"

Âm thanh như chuông lớn quanh quẩn bên trong căn phòng âm u nhỏ hẹp.

Nam nhân trên mặt đất giãy dụa ngồi dậy, hắc hắc cười, "Tao chính là nhìn con đàn bà ngu xuẩn kia không vừa mắt đấy! Tao muốn chơi nó! Muốn cho nó đẹp mặt!"

"Muốn cho cô ấy đẹp mặt? Vậy ngươi có biết người ngươi chọc vào, là ai không?"

"Có là ai thì lão tử cũng không sợ! Nói cho mày biết, có bản lĩnh thì gọi Hạ Duyên Bân tới gặp tao!"

Nam nhân lảo đảo lắc lư đứng lên, có thể là bị thương quá nặng, phải dùng tay chống vách tường mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn gặp Hạ Duyên Bân, ta không làm được. Bất quá nếu ngươi muốn nhìn thấy người đằng sau ta, ta có thể suy xét để cho ngươi nhìn thấy, chỉ cần ngươi có cái dũng khí kia."

Nam nhân bưu hãn không hiểu sao lại cảm thấy khủng hoảng: "Mày... mày rốt cuộc là người của ai!"

"Nếu như ngươi đã muốn biết, vậy thì để ta nói cho ngươi biết. Ta là người của Tịch Đình Ngự tiên sinh, vì hắn mà làm việc."

Nam nhân vừa nghe, hai chân liền mềm nhũn, đột nhiên ngã ngồi xuống, thân thể bắt đầu không nhịn được phát run, đến cả thanh âm cũng theo đó là run rẩy kịch liệt: "Tịch... Tịch... Tịch Đình Ngự..."

"Ta nghĩ là, người ta phái tới sòng bạc bắt ngươi về cũng không nói với ngươi rằng, hiện tại Hạ gia có Tịch tiên sinh che chở, đúng không?"

Người áo đen nói xong, liền nhấc chân tàn nhẫn đạp một phát lên bụng nam nhân bưu hãn, "Nói, là ai sai ngươi tới!"

Nam nhân đau đớn lăn lộn trên mặt đất, gắt gao ôm bụng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra: "Là... Là Giang Chấn Thiên! Giang Chấn Thiên..."

Bình Luận (0)
Comment