(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 69

Editor: Shmily

--------------------

Cửa sắt trước mặt được mở ra, tiếp theo cảnh sát liền tránh ra một con đường, ý bảo Hạ Thập Thất đi vào.

Sau khi Hạ Thập Thất đi vào, cảnh sát liền cầm gậy điện gõ gõ vài cái lên cửa sắt, "Người mới tới, sẽ ở chỗ các ngươi mấy ngày."

Hạ Thập Thất quay đầu nhìn thoáng qua, cửa sắt đã phanh một tiếng bị đóng lại, sau đó đã nghe thấy tiếng khóa.

Dựa theo lời nhắc nhở về số thứ tự của mình vừa rồi của cảnh sát, Hạ Thập Thất tìm được cái giường của mình, sau đó ngồi xuống.

Mà cái giường bên cạnh là một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, có hơi béo, một chân cô ta khều khăn trải giường lên, một chân tùy ý rũ xuống mặt đất, trên người là áo choàng màu vàng đã cũ, mái tóc ngắn củn được vén ra sau tai, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thập Thất cách đó không xa.

"Tên gì?" Người phụ nữ béo cười lạnh một tiếng, hỏi.

Hạ Thập Thất nghe tiếng, chỉ liếc cô ta một cái, cũng không có trả lời lại, trở mình nằm ở trên giường.

Nhìn thấy hành động của cô, một người phụ nữ khác đứng ở trong góc không kiềm chế được, đi tới bên người Hạ Thập Thất, một chân đạp mạnh lên giường của cô, "Ê! Hỏi mày đấy!"

Hạ Thập Thất lại trở mình, đưa lưng về phía mấy người đó, hiển nhiên là không muốn có bất cứ giao lưu gì với bọn họ.

Người phụ nữ béo thấy thế, âm ngoan trong mắt chợt lóe, sau đó liếc qua hai người phụ nữ khác.

Hai người hiểu ý, lén lút tới gần Hạ Thập Thất, trực tiếp nhào tới.

Đã vào chỗ này thì Hạ Thập Thất không thể không có cảnh giác, cô lưu loát xoay người một cái, vừa nhấc chân liền đem người phụ nữ nhào lên đây đá xuống.

"Nha đầu thối! Không hiểu quy củ có phải không!" Người phụ nữ béo vẫn luôn ngồi một chỗ thờ ơ lạnh nhạt lại rống lên một câu, cả người đều vọt qua.

Cô ta muốn nắm lấy tóc Hạ Thập Thất, lại bị Hạ Thập Thất dễ dàng tránh đi, vừa nghiêng người một cái liền phản thủ chế trụ đối phương.

"Quy củ là cái gì, tôi đúng là không hiểu thật."

Hạ Thập Thất bóp lấy yết hầu của cô ta, trong mắt mang theo lệ khí.

Những người khác hoảng sợ trong nháy mắt, vọt tới bên cửa sổ sắt, điên cuồng vỗ vỗ.

"Mau tới đây! Sắp gϊếŧ người rồi!"

"Gϊếŧ người, gϊếŧ người!"

"Nhanh tới mau lên..."

Rất nhanh đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, cảnh sát vừa rồi còn đưa Hạ Thập Thất vào bên trong nắm gậy điện trong tay, sau khi mở khóa liền dùng sức đẩy cửa phòng ra, "Nhao nhao cái gì đấy!"

Hai người phụ nữ kêu cứu ở cửa lập tức an phận lại, trong đó có một người đánh bạo chỉ chỉ về phía Hạ Thập Thất, "Con nhãi kia gây chuyện! Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là bóp chết cô ta!"

Hạ Thập Thất đã thả người phụ nữ béo kia ra, lười nhác nằm nghiêng trên giường, thấy thế nào cũng không giống như người vừa đánh nhau.

"Vừa rồi là cô gây chuyện?"

Tuy là người đặc biệt cần phải chiếu cố, thế nhưng cũng không thể bao che quá rõ ràng, bởi vậy nên cảnh sát vẫn theo lẽ thường dò hỏi một câu. Chỉ là ngữ khí tuy lạnh nhưng lại hoàn toàn không có ý trách cứ.

Mắt nhìn đám phụ nữ xung quanh, Hạ Thập Thất khẽ nhếch môi, "Chú cảnh sát, chú nhìn cháu giống như là người sẽ gây chuyện sao?"

"Không gây chuyện là được rồi, chỗ này là trại tạm giam, cô tốt nhất là an phận lại một chút, nếu không thì người thiệt sẽ chỉ là cô mà thôi." Cảnh sát nói xong liền nhìn về phía mấy nữ phạm nhân kia, cảnh cáo: "Nếu lại làm bậy nữa thì tôi sẽ hủy bỏ tư cách thăm hỏi của mấy người vào tháng sau!"

Phanh~

Cửa sắt được đóng lại, trong nhà ngục nhỏ hẹp, không khí an tĩnh dị thường.

Hạ Thập Thất lấy bao thuốc ra, rút một điếu ngậm trong miệng, châm lửa, hít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra một vòng khói.

Bình Luận (0)
Comment