(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 7

Editor: Shmily

--------------------

Hạ Thập Thất kéo theo Đường Đậu Đậu chạy một mạch hết ba con phố mới dừng lại, hai người ăn ý nhìn về phía sau, xác định không có ai đuổi theo, lúc này mới thở phào một cái.

Suy cho cùng thì cũng không đánh lại một đám đó, bọn Trịnh Vũ có tận năm, sáu người liền, mà chỗ cô thì chỉ có hai người, thật sự là quá khó, phần thắng cơ hồ cũng bằng không.

Hạ Thập Thất chưa bao giờ đánh nhau mà không nắm chắc phần thắng, nếu không phải nhìn Trịnh Vũ thật sự ngứa mắt thì ngày hôm nay cô cũng sẽ không động thủ.

"Đường Đậu Đậu, quy tắc cũ." Hạ Thập Thất duỗi tay vỗ vỗ bả vai Đường Đậu Đậu, cho cô ấy một ánh mắt "Mày hiểu mà".

"Hôm nay chị có gặp phải chuyện khó khăn gì đâu...." Đường Đậu Đậu  làm bộ như không hiểu.

Hạ Thập Thất: "Hôm nay ra cửa không thích hợp nhìn thấy máu, nhưng mà vẻ mặt đầy máu của Trịnh Vũ vừa rồi, làm cho cả hai mắt chị mày đều mù cả rồi."

"Đã biết hôm nay không thích hợp thấy máu thì đừng có xúc động như vừa nãy chứ, còn có, trước khi chị quyết định ngủ với Tịch Đình Ngự, sao không nghĩ tới chuyện lúc mình bị anh ta *** thì sẽ đổ máu?"

"Là không thích hợp để thấy máu, không phải không cần đổ máu." Hạ Thập Thất sửa lại.

Đường Đậu Đậu: "Được rồi, chị thắng."

Về tới nhà, hai người liền chui vào phòng bếp.

"Muốn phát tài phải ăn 9981 củ hành tây, muốn có vận đào hoa thì phải ăn 9981 củ tỏi, muốn thoát khỏi kiếp nạn thì phải ăn sáu thìa nước tương hoặc sáu thìa ớt cay..." Đường Đậu Đậu ngồi xuống một góc phòng bếp, cầm một quyển sáng đoán mệnh trong tay, vừa lật vừa lảm nhảm: "Thập Thất, em cảm thấy ông bán sách này cho chị chính là một thần côn*. Ăn hành tây thì gặp may mắn, thật sự là cũng mệt mỏi cho ông ta khi phải nghĩ ra cái thứ này rồi. Còn có cái gì mà ăn nước tương để giải hạn, toàn là nói phét..."

*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Nhưng nói thì nói vậy, Đường Đậu Đậu cũng không trông chờ vào việc Hạ Thập Thất sẽ hồi tâm chuyển ý, bởi vì cô đã đi theo con đường này suốt 5 năm rồi.

Mỗi một lần vận khí không tốt, Hạ Thập Thất đều dùng mấy phương thức trong sách này để giải hạn, tuy rằng không có chút hiệu quả nào, thế nhưng cô vẫn vui vẻ hưởng thụ quá trình lừa mình dối người này, hơn nữa mỗi một lần còn muốn hăng say hơn.

"Nước tương hay ớt cay, chọn đi." Hạ Thập Thất đem nước tương với ớt cay đưa tới trước mặt để Đường Đậu Đậu chọn.

"Em ăn cái này." Đường Đậu Đậu chọn ớt cay.

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, đem nước tương đưa cho cô ấy, "Vậy mày uống nước tương đi."

Đường Đậu Đậu: "..."

"Vừa rồi chị nếm thử, hôm nay ớt cay đặc biệt cay, chị sợ mày ăn vào sẽ nóng trong người." Hạ Thập Thất nói nói, cầm lấy một cây ớt cay cắn một ngụm.

"Thế chị ăn thì không nóng trong người à? Được rồi, đưa ớt cho em, em muốn ăn." Đường Đậu Đậu có ý đồ thuyết phục Hạ Thập Thất trao đổi với cô.

"Chị mày nóng trong người thì có đàn ông giảm nhiệt, mày có sao?" Hạ Thập Thất chọc một câu trúng ngay vào điểm yếu của Đường Đậu Đậu.

"..." Đường Đậu Đậu muốn nói, chị có đàn ông để ngủ, cho nên chị kiêu ngạo là đủ rồi... Bất quá đừng có dạy hư trẻ vị thành niên!

Hạ Thập Thất dựa vào gần Đường Đậu Đậu ngồi xuống, lại đem ớt cay bỏ vào trong miệng nhai, hương vị cay lè lưỡi lan tràn trong khoang miệng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn bộ thần kinh của cô. 

Hạ Thập Thất một bên nhai một bên nén nước mắt, mồ hôi mỏng chảy dọc theo gương mặt tinh xảo của cô, cay đến mức cô muốn kêu cha gọi mẹ, thế nhưng biểu hiện bên ngoài lại phi thường bình tĩnh.

"Thập Thất, em phát hiện ra chị có khuynh hướng tự ngược nghiêm trọng, tự ngược là bệnh, cần phải trị." Đường Đậu Đậu đồng tình liếc nhìn Hạ Thập Thất, sau đó múc nước tương uống một ngụm.

Hương vị của nước tương thật sự...! So với ớt cay còn kinh khủng hơn...

Bình Luận (0)
Comment