(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 88

Editor: Shmily

--------------------

Không có một tiểu thư khuê các nào mà ở trường hợp này thèm ăn tới như vậy, cho nên cô chỉ có thể ăn vụng.

Mà ngay lúc này, Hạ Thập Thất nghe được tiếng nói chuyện truyền tới từ bên cạnh, vì thế liền xoay người nhìn lại.

Tịch lão gia tử tinh thần phấn chấn đang phát biểu cảm nghĩ của mình đối với những người ở đây.

Bên phải ông là Tịch Đình Ngự có thân hình cao lớn, khí tràng cường đại, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, sắc sảo.

Bên trái là một người đàn ông nho nhã anh tuấn, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.

Ừm, đúng là đứa cháu trai vừa mới trở về từ nước ngoài kia, Tịch Lãng.

Ánh mắt Hạ Thập Thất đảo qua Tịch Đình Ngự, sau đó thu lại, thừa dịp mọi người không chú ý liền ăn thêm một miếng bánh kem.

"Phía dưới, ta còn muốn giới thiệu thành viên mới của Tịch gia chúng ta, cũng là vợ tương lai của Đình Ngự..."

Hạ Thập Thất vừa bưng ly rượu trên bàn lên liền nghe thấy Tịch lão gia tử nói câu này, vội vàng đứng dậy, đem ly rượu đó đặt lại ở chỗ cũ.

Quả nhiên, câu tiếp theo chính là điểm danh tới mình!

"Cô bé ấy tên là Hạ Thập Thất."

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt dời đi, chuyển từ trên người lão gia tử xuống trên người Hạ Thập Thất.

Cũng may, Hạ Thập Thất là người đã trải qua nhiều chuyện như thế này, cho nên lúc này đây mới không bị hoảng loạn.

Khóe miệng cô câu lấy ý cười, bảy phần đoan trang hai phần ngượng ngùng, còn có một phần là khẩn trương, gãi đúng chỗ ngứa.

Tầm mắt Tịch Đình Ngự cũng dừng ở trên người Hạ Thập Thất, nhìn cô chậm rãi đi về phía mình, một tay xách làn váy, một tay đặt ở trên bụng nhỏ, mỗi một động tác đều có thể nói là hoàn mỹ.

Chính là, chỉ có mình hắn biết, sau khi rời khỏi đại sảnh này, cô gái nhỏ thục nữ trước mặt sẽ cầm chai rượu lưu manh đập thẳng lên đầu người ta.

Đi lên bậc thang, Hạ Thập Thất đầu tiên là hướng lão gia tử cười một cái, sau đó liền quy củ đứng bên cạnh Tịch Đình Ngự.

Tịch lão gia tử nhìn bộ dáng hào phóng đoan trang của Hạ Thập Thất, trong lòng cảm thấy vui mừng, nói: "Về sau, Thập Thất chính là người của Tịch gia chúng ta, mọi người nhớ chiếu cố con bé nhiều một chút."

Thời điểm Tịch lão gia tử nói chuyện, Tịch Đình Ngự hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi gợi cảm tới gần bên tai Hạ Thập Thất.

"Không tệ, ra dáng một cô gái rồi."

Hạ Thập Thất nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng không hề biến mất, cô bất động thanh sắc mở miệng: "Tôi vốn là dĩ rất thục nữ, chỉ là anh không phát hiện ra thôi."

Tịch lão gia tử nói xong, vừa lúc quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dáng Hạ Thập Thất với Tịch Đình Ngự dựa sát vào nhau nói chuyện, ông cười cười, tiến lên một bước vỗ vỗ bả vai hắn.

"Tối nay đừng về, bồi lão nhân gia này ở một đêm."

"Ông nội, cái này phải xem ý của Thập Thất, con nghe cô ấy."

Tịch Đình Ngự nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, tạo cho mình một cái hình tượng người đàn ông tốt, đem vấn đề ném ở trên người Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất vừa mới nghĩ tới chuyện bao giờ mình mới được về nhà liền nghe thấy một câu như thế, trong lòng vô cùng khó chịu, thế nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười cười đáp lại: "Không được đâu ông nội, lần đầu tiên cháu tới lại ở lại, sợ là sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Tịch lão gia tử nhíu nhíu mày, "Có gì mà không tốt, cứ quyết định như vậy đi."

Lão gia tử từ trước tới nay nói một không hai, Tịch Đình Ngự rất rõ ràng là tối nay sẽ không thể nào trở về được. Đem Hạ Thập Thất ra có ý muốn từ chối lão gia tử, bất quá cũng chỉ là muốn để cho cô hết hy vọng mà thôi.

Hạ Thập Thất còn muốn nói gì đó, Tịch Lãng đứng bên kia nãy giờ vẫn không lên tiếng liền tiến lên một bước.

"Hạ tiểu thư, nếu cô lại từ chối nữa, đó chính là không cho ông nội mặt mũi rồi."

Tịch lão gia tử cười sang sảng, bày ra một bộ dáng vẫn là cháu trai của ta hiểu ta nhất.

Hạ Thập Thất đã cưỡi lên lưng cọp liền rất khó có thể leo xuống, cho nên cô cũng chỉ có thể đáp ứng, "Được, cháu nghe ông nội."

Bình Luận (0)
Comment