(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 90

Editor: Shmily

---------------------

"A phải, Tịch Phong, sao hôm nay không thấy anh ta?"

Tịch Đình Ngự ngồi xuống, nâng chân của Hạ Thập Thất lên, sau đó mở hòm thuốc lấy nước sát trùng với thuốc mỡ, cẩn thận xử lý chỗ sưng đỏ trên mắt cá chân của cô.

"Hắn bị lão gia tử bắt đi xem mắt rồi, ngày mai mới có thể trở về."

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho Hạ Thập Thất.

"A~!" Hạ Thập Thất đau tới hít một hơi, sau đó lại nói, "Xem mắt?"

"Ừ, vốn dĩ đối tượng xem mắt là tôi, nhưng đã có em thế vào rồi."

Bôi thuốc cho Hạ Thập Thất xong, Tịch Đình Ngự đem hòm thuốc đặt về chỗ cũ, lại lên giường nằm xuống.

"Đại thúc, ngày mai tôi có phải dậy sớm bồi lão gia tử ăn sáng không?"

Hạ Thập Thất bò lên giường, nhìn nam nhân lười biếng bên cạnh, cố ý dò hỏi ý kiến của hắn.

Tịch Đình Ngự cong môi, "Nếu em muốn chân chính bước chân vào Tịch gia, cũng không phải không thể."

Thấy hắn lại bắt đầu không đứng đắn, Hạ Thập Thất cũng lười phản ứng, xoay người nằm xuống giường.

"Trừ tôi ra, em không cần lấy lòng bất cứ ai hết."

Tịch Đình Ngự đột nhiên mở miệng, ngữ khí vẫn cường thế như cũ.

Nói xong, hắn liền đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Sau khi tắm xong đi ra, bên hông hắn quấn một cái khăn tắm màu trắng, thân trên trần trụi, màu da lúa mạch khỏe mạnh, nhìn qua gợi cảm mê người.

Lắc lắc đầu tóc hơi ướt, hắn chậm rãi đi tới mép giường, nhìn trong chăn phồng lên thành một cục, người bên trong vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu mày.

Tiến lên một bước, giơ tay xốc chăn lên...

Nữ nhân trên giường lười nhác trở mình, một cái chân còn không quy củ gác ở bên trên.

Chỉ có mười phút mà Hạ Thập Thất đã ngủ rồi.

Nhìn người trên giường lộ ra hai cái chân trắng nõn, ánh mắt Tịch Đình Ngự tối sầm lại, chỉ cảm thấy có một cỗ xao động từ dưới thân xông thẳng lên đại não.

Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, áp xuống xúc động trong lòng.

Nằm lên trên giường, vươn tay, đem Hạ Thập Thất ôm vào trong lòng.

Một đêm qua đi.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, Hạ Thập Thất đầu tiên là sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại được mình đang ở chỗ nào.

Cô chống giường ngồi dậy, ngáp một cái, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra từ bên ngoài.

"Nói là muốn bồi lão gia tử ăn sáng, kết quả ngủ tới tận 9 giờ, hửm?"

Tịch Đình Ngự mặc một thân tây trang thoải mái, hai tay đút trong túi quần, thân thể lười nhác dựa ở trên khung cửa.

Hạ Thập Thất cau mày liếc hắn một cái, sau đó xốc chăn xuống giường, "Bây giờ làm cũng còn kịp mà."

"Nhưng lão gia tử đã ăn rồi."

Hạ Thập Thất: "..."

"Bất quá, cũng không quan trọng." Tịch Đình Ngự cười khẽ, môi mỏng hơi cong lên, "Lão gia tử biết tối hôm qua em mệt, cho nên sẽ không so đo."

Hạ Thập Thất nhướng mày, "Tôi làm cái gì mà mệt?"

"Ngủ tôi tới mệt, la hét cũng mệt."

"Đại thúc, anh có thể đứng đắn chút không?" Cô khi nào hét qua vậy?

"Có thể, em thu dọn một chút, chúng ta cần phải đi."

Trong đại sảnh, Tịch lão gia tử ngồi ở trên sofa đọc báo, lưng ông rất thẳng, nếu không nhìn mái tóc hoa râm cùng nếp nhăn nơi khóe mắt thì căn bản không nhìn ra tuổi thực của ông.

Hạ Thập Thất vừa đi từ trên lầu xuống, Tịch lão gia tử liền buông báo trong tay, cười hỏi: "Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào? Có lạ giường không?"

Hạ Thập Thất đang muốn trả lời, Tịch Đình Ngự bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: "Ngủ chung với con, cô ấy không lạ giường cũng không nghỉ ngơi tốt được, cho nên mới ngủ tới tận bây giờ."

Bình Luận (0)
Comment