(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 93

Editor: Shmily

----------------------

"Lúc trước rốt cuộc là vì cái gì mà mẹ ở bên cha con vậy?" Hạ Thập Thất đột nhiên mở miệng hỏi cái vấn đề đã hỏi qua vô số lần này.

Tạ Chỉ Hủy đỏ mặt, "Còn có thể vì cái gì, thích chứ còn sao nữa."

"Chỉ thế thôi á? Nhưng lúc đó cha con đã có vợ, còn có cả con rồi cơ mà."

Hạ Thập Thất vẫn luôn không hiểu được, vì cái gì mà một người phụ nữ xinh đẹp như bà lại cam tâm tình nguyện đi theo một người đàn ông đã có gia đình.

Cô cẩn thận quan sát biểu tình của Tạ Chỉ Hủy, Tạ Chỉ Hủy lại vẫn là bộ dáng của mấy lần trước, nghiêm trang trả lời: "Thời điểm yêu một người, làm gì còn nghĩ được nhiều như thế."

"À, khẳng định là cha con dụ dỗ mẹ đi."

"Đương nhiên không phải, muốn dụ dỗ, cũng là mẹ đi dụ dỗ hắn nha."

"Mẹ là gặp được mẹ con tâm địa thiện lương, nếu như là người khác, khẳng định mẹ đã bị tạt cho một gáo axit rồi."

"Đúng vậy, cho nên chúng ta mới có thể chung sống hòa bình suốt mười mấy năm đó. Mẹ thực sự rất cảm kích mẹ con, cho nên mẹ cũng luôn xem con là con gái ruột mà đối xử."

"Mẹ là cảm thấy có một đứa con gái thiên sinh lệ chất* như con, đi ra ngoài rất có mặt mũi đi."

*Thiên sinh lệ chất: Vẻ đẹp tự nhiên (thường là chỉ những người xinh đẹp).

Tạ Chỉ Hủy cười một tiếng, "Mẹ là loại phụ nữ tục tằng như thế sao?"

Hạ Thập Thất cười cười, cũng không có nói gì nữa.

Tạ Chỉ Hủy đem bình nước treo lên trên giá gỗ, xoay người ngồi đối diện với cô, cười nói: "Bảo bối, hôm nay trên mặt con viết hai chữ rất rõ."

"Chữ gì?"

"Tư xuân."

"Cảm ơn, con vẫn luôn trong trạng thái tư xuân."

"Vậy buổi tối con nằm mơ thấy người đàn ông nào?" Tạ Chỉ Hủy tính toán dụ dỗ cô.

Hạ Thập Thất suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc trả lời: "Siêu nhân? Spider Man?"

"Người thật! Con mơ thấy người thật nào?"

"Từ chối trả lời."

Tạ Chỉ Hủy liếc nhìn cô một cái, đứng dậy, "Được, tự con nghĩ đi, mẹ đi thẩm mỹ viện đây."

"Thẻ cả năm sao? Cho con đi với." Hạ Thập Thất cũng đứng dậy theo.

Hai người đang nháo thành một đoàn, Hạ Duyên Bân liền từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy Hạ Thập Thất, hắn vội hỏi: "Thập Thất, hôm qua ở Tịch gia có xảy ra chuyện gì không?"

"Không có." Hạ Thập Thất nhíu mày nhìn hắn, trên mặt hắn rõ ràng viết hai chữ "lo lắng".

Nghe thấy cô nói vậy, thần sắc trên mặt Hạ Duyên Bân liền hòa hoãn đi, ngay sau đó liền ngồi vào trên ghế, bưng trà lên uống một ngụm.

"Sao thế?" Tạ Chỉ Hủy nhíu mày, hỏi.

"Người của Tịch gia tới hỏi thăm về Thập Thất, vừa lúc bị người của anh gặp phải."

"Người của Tịch gia? Nói như vậy... bọn họ bắt đầu nghi ngờ rồi?" Tạ Chỉ Hủy cũng có vài phần lo lắng.

Hạ Thập Thất lắc lắc đầu, "Lão gia tử đối với con có ấn tượng không tệ, hẳn là không phải tới gây phiền toái."

"Không phải tới gây phiền toái thì càng khó làm!"

Hạ Duyên Bân nói, thở dài, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

"Chồng, ý của anh là, Tịch lão gia tử điều tra chuyện của Thập Thất, chứng tỏ là ông ấy đã chấp nhận con bé?" Tạ Chỉ Hủy đại khái là hiểu được ý của hắn.

"Có cái gì mà khó làm, lúc trước không phải cha đáp ứng rất sảng khoái bán con cho Tịch Đình Ngự sao?" Hạ Thập Thất lại không có chút nóng nảy nào.

Cô biết Tịch lão gia tử sẽ phái người tới điều tra mình, thế nhưng không nghĩ tới là động tác của ông ấy lại nhanh như vậy.

Cô chân trước vừa mới bước ta khỏi cửa, người Tịch gia đã liền đi ngay sau lưng rồi.

"Tình huống lúc trước khác với bây giờ." Biểu tình Hạ Duyên Bân nghiêm túc, "Thập Thất, con nói cho Tịch Đình Ngự một tiếng, để cho hắn chuẩn bị một chút."

Hạ Thập Thất gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Đình Ngự.

"Có chuyện?"

Điện thoại vừa mới tiếp thông, thanh âm lạnh nhạt liền truyền tới, lộ ra một chút nguy hiểm nhè nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment