[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 118

Một đám vệ sĩ mặc vest đen ở đằng sau.

Thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.

Cùng một đám đạo diễn và nhà làm phim đang nằm tứ lung tung trên đất.

Hình ảnh kia, chậc chậc chậc.

Nhóm người này uống say đến mức mất kiểm soát?

Rốt cuộc là uống rượu gì mà có thể uống đến mức nằm lên cả bàn vậy?

Nguyễn Mặc sốt ruột, thời điểm nhìn thấy Nam Nhiễm bình an, tâm tình mới ổn định hơn một chút.

Anh bước tới.

Khuôn mặt lạnh băng.

Duỗi tay.

Gỡ tay Nam Nhiễm ra khỏi người Ninh Dã.

Mở miệng.

"Em đang làm gì?"

Vốn dĩ Nam Nhiễm rất bất mãn.

Kết quả chưa phát hỏa thì cả người đã tiến vào lòng ngực lạnh băng của người trước mặt.

Giọng nói quen thuộc truyền đến.

Cơ thể.... lấp lánh...

Cứ thế đập vào mắt cô.

Nam Nhiễm lập tức vùi đầu vào cổ Nguyễn Mặc.

Cọ a cọ.

Cọ a cọ.

Miệng lẩm bẩm một câu.

"Nóng muốn chết."

Dứt lời.

Liền muốn dùng sức ôm chặt lấy Nguyễn Mặc.

Nhưng, ngay sau đó đã bị Nguyễn Mặc đẩy ra.

Anh khom lưng.

Nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.

"Anh là ai?"

Lúc anh hỏi câu này.

Trong giọng nói mang theo vài phần tức giận.

Tiểu Hắc Long liếc mắt một cái liền nhìn ra được ký chủ đã chọc Nguyễn Mặc sinh khí.

Chuyện này không được a.

Vất vả lắm mới tìm thấy được một người nói chuyện mà ký chủ có thể miễn cưỡng nghe lọt tai.

Dạ minh châu nhất định phải yên ổn ở bên người ký chủ!

[ký chủ, ký chủ, cô mau nói Nguyễn Mặc, Nguyễn Mặc!]

Nam Nhiễm nhìn anh.

"A... Nguyễn Mặc."

Nguyễn Mặc kéo Nam Nhiễm đến trước mặt Ninh Dã đang ngồi xổm ở góc tường.

"Cậu ta là ai?"

Nam Nhiễm nghi hoặc nhìn Nguyễn Mặc.

"Trong mắt anh em là một đứa thiểu năng trí tuệ(*) sao?"

Đôi mắt đen nhánh của Nguyễn Mặc không chút gợn sóng nhìn Nam Nhiễm.

"Em biết cậu ta."

Nam Nhiễm nâng nâng cằm.

Tiểu Hắc Long cảm thấy hình như ký chủ của nó có chút kiêu ngạo thì phải?

Nam Nhiễm nhanh chóng trả lời.

"Quả cầu pha lê."

Ninh Dã đỡ tường.

Nỗ lực để bản thân duy trì nụ cười trên mặt.

Đúng.

Thật tốt.

Cô không phải là thiểu năng trí tuệ.

Tôi mới là tên thiểu năng trí tuệ.

Nguyễn Mặc bước lại gần Nam Nhiễm.

Khuôn mặt không tì vết kia cứ thế phóng đại trước mắt Nam Nhiễm.

Trán anh chạm vào trán của cô.

Cầm lấy hai tay cô.

Đôi môi đỏ tươi lúc đóng lúc mở, mang theo vài phần hờ hững.

"Em biết, cậu ta không phải là anh."

Biết cậu ta không phải là anh.

Nhưng vẫn thân mật với cậu ta như vậy.

Không biết tại sao.

Âm thanh kia.

Lại mang theo một chút cô đơn.

Nam Nhiễm nghiêng đầu.

Hai má của cô vì say mà ửng hồng.

Thời điểm đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Nguyễn Mặc.

Không khỏi hiện lên cảm xúc khó phát hiện.

Cô ổn định cơ thể.

"Yên tâm, em sẽ không bắt nạt anh như vậy."

Vừa nói.

Vừa duỗi tay vỗ vỗ bả vai Nguyễn Mặc.

Dù sao trên đời này chỉ có một viên duy nhất a.

Bắt nạt đến hư rồi thì không phải sẽ không còn cái nào nữa sao?

Còn quả cầu pha lê kia có đến hai cái lận.

Giết chết cái này, còn có thể tìm cái khác thay thế.

Ninh Dã yên lặng xoay người vào tường.

Nụ cười trên mặt không còn cách nào để duy trì.

Trong lòng chỉ hi vọng cái tên nhị hóa(*) này nhanh chóng rời đi.

Miễn cho bị tức chết.

Nguyễn Mặc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc toát ra từ người Nam Nhiễm.

Từ trước đến nay, anh không thức mấy thứ này.

Nhưng.

Nếu đó là cô.

Thì ngay cả một chút bài xích anh cũng không có.

Nguyễn Mặc duỗi tay ôm lấy eo Nam Nhiễm.

Kéo cô vào lòng mình.

Mí mắt khẽ rung, dò hỏi.

"Lúc nãy, em đang làm gì?"

Nam Nhiễm tử giác giải thích.

"Cô ta muốn chạy, em kéo cô ta, dồn cô ta vào tường. Định cắn cô ta."

Nguyễn Mặc ôm chặt người trong lòng hơn một chút.

Sau đó ngẩng đầu quan sát Ninh Dã.

Con ngươi không chút gợn sóng, vô cùng lạnh nhạt.

"Tôi không thích cậu tới gần cô ấy."

Lời này là nói với Ninh Dã.

Mà Ninh Dã vừa mới chuẩn bị âm thầm trốn đi liền phải đối diện với ánh mắt của Nguyễn Mặc.

Cô ta sờ sờ mũi.

Đây là bị người khác hiểu nhầm thành tình địch?

Nam Nhiễm suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu.

"Nếu em muốn cắn người thì phải làm sao bây giờ?"

Tiểu Hắc Long cảm thấy sau khi ký chủ nhà mình uống rượu thì đầu óc hình như bị say đến ngốc luôn rồi.

...

(*) Thiểu năng trí tuệ: tên tiếng Anh là intellectual disability (ID), general learning disability, mental retardation (MR) hay còn gọi là chậm phát triển trí tuệ, là một dạng rối loạn phát triển thần kinh tổng quát được đặc trưng thông qua thiểu năng của chức năng trí tuệ và khả năng thích nghi, đặc trưng bởi trí thông minh dưới mức bình thường (IQ<75). Trẻ có một số giới hạn về chức năng não bộ và thiếu những kỹ năng cần thiết cho cuộc sống hằng ngày như giao tiếp, tư duy logic...

Thiểu năng trí tuệ được phân chia thành hội chứng thiểu năng trí tuệ (liên quan đến các vấn đề về y tế và mang tính chất hành vi rõ ràng) và thiểu năng trí tuệ phi hội chứng(xuất hiện mà không có bất thường nào khác).

(*) Nhị hóa: Nhị là mắng khờ khạo, ngốc nghếch. "Nhị hóa" tức là đồ khờ, đồ ngốc. Ở đây có nghĩa là chỉ một người "chậm tiêu" trong chuyện tình cảm hay chuyện nào đó.

...

Chương này ta thay đổi cách xưng hô của Ninh Dã với Nam Nhiễm, và biến Ninh Dã từ "cậu" thành cô ta, nhưng vẫn chưa thay đổi cách xưng hô của Nguyễn Mặc bởi vì anh không hề biết Ninh Dã là nữ giả nam.

Nên mọi người đừng quá bất ngờ nha!
Bình Luận (0)
Comment