[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 139

Bước chân của nàng ta liền dừng lại.

Đập vào mắt Santa lúc này là cảnh tượng vị tiên tử thiện lương sẽ giúp người khác hoàn thành tâm nguyện đang bỏ miếng bò bít tết thứ 15 vào trong miệng.

Mà miếng bò bít tết kia vẫn còn chưa chín hẳn, vẫn còn dính một ít tơ máu.

Thế mà bộ dáng tiên tử... còn trông rất vui?

Santa không thể tin được.

Lập tức nói: "Tiên tử, để cô chịu khổ rồi. Không cần ăn mấy món mặn đó nữa. Cô xem đi, tôi mang cho cô món tôi thích nhất này."

Vừa nói, Santa vừa đưa phần đồ ăn được gói gọn trong lá sen cho Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn một cái.

Rồi thuận tay cắm một miếng bò đã cắt.

"Cái gì?"

Santa cẩn thận mở ra.

Vô cùng cao hứng nói: "Tiên tử. Là giọt sương buổi sớm."

Vẻ mặt Nam Nhiễm không chút cảm xúc.

Ánh mắt nhìn Santa lúc này như đang nhìn một tên nhị hóa(*).

Sau đó.

Đưa miếng bò bí tết còn chưa chín hẳn vào miệng.

Nhưng Santa vẫn chờ mong đưa lá sen cho Nam Nhiễm: "Tiên tử, tôi nghe nói các cô chỉ ăn cánh hoa và uống sương sớm!"

Nam Nhiễm nghe nàng ta lải nhải một hồi, tựa hồ nếu cô không ăn nàng ta sẽ không ngừng lại.

Cô dùng ngón tay mảnh khảnh của mình cầm nĩa lên, đâm thẳng vào một miếng bò bít tết trên đĩa.

Rồi.

Chấm miếng thịt bò vào sương sớm đựng trên lá sen.

Sau đó, đưa lên miệng, nhai nhai nhai, rồi nuốt xuống.

Tiếp theo chậm rãi nói: "Được rồi, tôi đã uống sương sớm, đừng nói nữa."

Santa: "..."

Nam Nhiễm thấy nàng ta vẫn còn cầm chặt lá sen.

Chậc.

Duỗi tay, đoạt lấy lá sen.

Đặt một miếng bít tết khác lên lá sen.

Rồi cứ thế bỏ vào miệng, ăn ngon lành.

Santa nhìn một loạt hành động của cô, hai mắt trừng lớn.

Nam Nhiễm ăn xong còn chép chép miệng: "Hương vị cũng không tệ, tạm chấp nhận được."

Santa: "..."

Tiểu Hắc Long ở một bên chỉ biết yên lặng xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn.

Má ơi!

Gặp được ký chủ, chỉ sợ tất cả ảo tượng đẹp đẽ về tiên tử của vị công chúa này đều tan vỡ.

Mặt trời dần hiện ra, ánh nắng ấm áp chiếu rọi mặt đất.

Tiểu Hắc Long: [ký chủ, mặt trời lên rồi. Cô không thể nói chuyện được nữa. Hơn nữa, mỗi bước đi của cô đều rất đau, giống như đang đi trên gai nhọn vậy.]

Nghe lời này, động tác ăn thịt của Nam Nhiễm liền dừng lại.

Há miệng thở dốc.

Xác thật cô không thể nói nữa.

Nhưng Nam Nhiễm cũng không quan tâm chuyện này lắm.

Động tác của cô chỉ khựng lại trong chốc lát.

Sau đó, cô tiếp tục tập trung tinh thần ăn thịt.

Sắc trời dần sáng hơn.

Nhà nào nhà nấy bắt đầu mở cửa dọn hàng, chuẩn bị chào đón một ngày mới.

Lúc này, thời gian vẫn còn sớm.

Trên đường không có nhiều người tụm năm tụm ba lắm.

Tiếng vó ngựa từ rất xa truyền tới.

"Tránh ra! Tránh ra! Bart vương tử hồi cung, mau tránh ra!"

Một hàng binh lính đi trước để mở đường.

Mà ngay sau binh lính là một chiếc xe ngựa chạy như bay.

Đại khái do tốc độ của chiếc xe quá nhanh.

Nên móng trước của con ngựa vấp phải một cục đá lớn.

Ngay lập tức, con ngựa hoảng hốt [hí] lên một tiếng.

Xe ngựa cũng vì thế mà chuyển hướng, chạy thẳng tới quán mì nhỏ.

Đứng ở quán mì, Nam Nhiễm vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của binh lính một cách rõ ràng: "Tránh ra!Mau tránh ra! Ngựa mất khống chế!"

Vào thời điểm con ngựa bị mất khống chế kia sắp đâm vào quán mì nhỏ.

Thì Nam Nhiễm ngẩng đầu lên.

Hai con ngươi đen nhánh đối diện với tầm mắt của con ngựa.

Ngay lập tức.

Con ngựa kia [hí] lên một tiếng.

Rồi dừng lại.

Quán mì nhỏ không bị phá hư.

Chỉ là do quán tính.

Đầu ngựa vẫn chui vào quán mì nhỏ.

Trực tiếp đối diện với khuôn mặt của Nam Nhiễm.

[Keng két, keng két]

Dao và nĩa trong tay Nam Nhiễm va vào nhau tạo nên âm thanh vô cùng chói tai.

Đầu ngựa mới chui vào chưa được ba giây.

Lập tức ra sức lùi ra đằng sau.

Lúc này, rèm cửa xe ngựa khẽ động.

Một vị vương tử mặc y phục trắng, chân đi giày đen bước ra.

Vị nam tử này vừa xuống xe đã bị vẻ đẹp của Nam Nhiễm làm cho ngây ngẩn.

Đến cả hô hấp cũng quên.

Trên thế giới này còn có một tuyệt sắc gia nhân như vậy ư?
Bình Luận (0)
Comment