[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 182

Giống như từ trước đến nay gã ta đều sống trong ảo ảnh của thần rừng.

Hiện giờ, ảo ảnh đã biến mất.

Nháy mắt từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Mà thứ chờ đón gã ta chính là vạn kiếp bất phục(*).

Cây cối xung quanh lung lay liên tục.

Tiếng rồng ngâm từ xa truyền tới.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Hắc Long rất to, cao khoảng 2m, trên đầu có một cái sừng dài, phía sau là một cái đuôi đang vùng vẫy quét ngang mặt đất.

Đôi cánh giương cao, thở [hồng hộc] bay tới.

Khi nó đến gần, Santa mới nhận ra.

Đây chính là con rồng lúc trước đột nhiên xuất hiện trên tòa tháp cao kia.

Mà tất cả lính canh đứng xung quanh từ trước đến giờ chỉ nghe thấy ác long trong lời đồn.

Hiện tại, được tận mắt nhìn thấy lại bị con quái vật khổng lộ này dọa cho choáng váng.

Cũng may người dẫn đầu binh lính miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình, nỗ lực trấn định, cao giọng hét: "Mau bảo hộ vương tử!"

Binh lính nghe vậy lập tức tiến lên, lấy vương tử làm trung tâm, tạo thành một bức tường kiên cố.

Vốn dĩ Drag đang ẩn mình trong đám binh lính, vừa thấy Santa đứng một mình đối mặt với ác long.

Ngay cả nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã trực tiếp lao tới.

"Santa!"

Sau đó đem Santa đang lẻ loi đứng ngây người ôm chặt vào lòng.

Mà con Tiểu Hắc Long có tính uy hiếp đột nhiên xuất hiện trên bầu trời kia thì sao?

Nó đang ra sức vẫy cánh, từ từ đáp xuống đất.

Hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác đặt hai chân lên người gã săn rồng.

Sau đó dẫm mạnh vài cái lên người gã ta.

"Rống rống rống rống rống!!!"

Tiểu Hắc Long ra sức vỗ cánh, cái chân to tướng trực tiếp dậm lên mặt gã săn rồng.

Mà gã săn rồng vốn chỉ còn chút hơi thở yếu ớt.

Vết thương bị kiếm đâm ở ngực còn đang chảy máu.

Gã ta còn có thể giữ được ý thức đến tận bây giờ, tất cả đều dựa vào ý chí nghị lực chống đỡ.

Nay lại bị hai cái móng vuốt lớn của Tiểu Hắc Long hành hạ.

Chút sức lực cuối cùng còn lại cũng mất hết.

Gã ta nằm trên mặt đất, thở không ra hơi.

Tiểu Hắc Long thấy vậy, la lớn: "Rống rống rống, ngao ngao ngao!!!"

Cho ngươi trói ta, cho ngươi đánh ta!!!

Đại khái là do ca ca của nó đã giải trừ được phong ấn còn đứng bên cạnh chống lưng.

Nên Tiểu Hắc Long vô cùng tự tin.

Sau khi hành hạ một hồi, nó cứ thế bắt lấy gã săn rồng rồi bay mất.

Nó định ném loài người ngu xuẩn này xuống biển.

Cứ thế, ác long đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.

Tất cả mọi chuyện phát sinh trong sáng hôm nay đã làm thay đổi hoàn toàn thế giới quan của binh lính.

Bọn họ không những gặp được thủ lĩnh Long tộc, đại danh đỉnh đỉnh Sino.

Mà còn thấy được hình dạng của ác long chân chính trong lời đồn.

Còn chứng kiến cảnh công chúa Santa được thần rừng rậm nhận định.

Thật sự là quá kỳ ảo!

Santa bị Drag ôm chặt trong lòng, trên đầu đeo vòng nguyệt quế của thần rừng, nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Drag, không biết tại sao hai má đột nhiên lại ửng đỏ.

Công chúa Santa từ trước đến nay đều vô tâm vô phế, là người luôn coi bản thân thành nam nhi, thế mà cũng có ngày biết đỏ mặt?

Đột nhiên không khí giữa hai người trở nên kỳ quái.

Lúc này, Bart không biết từ đâu bước tới.

Hắn ta mỉm cười: "Drag, đa tạ đệ đã bảo vệ vị hôn thê của ta."

Vừa nói, vừa đưa tay, mạnh mẽ tách hai người ra.

Mà Drag vừa nghe thấy danh hiệu vị hôn thê này, trong mắt liền hiện lên tia mất mát.

Nhưng bên ngoài vẫn gật đầu, sau đó buông lỏng hai tay.

Bart mặc một bộ áo giáp, lấy vị thế của người trên cao nhìn xuống kẻ dưới, nói: "Drag, lần này đệ quay về thật đúng lúc. Hôn lễ của ta và Santa sẽ được tổ chức vào hai ngày sau. Đệ tham gia xong thì hẵn đi du ngoạn tiếp. Ta nghĩ, đệ nhất định sẽ rất hào hứng khi tham gia hôn lễ."

Ở phương diện nào đó, Bart quả thực là đang treo Drag lên đánh.

Mà Santa vẫn luôn bị Bart che chắn ở phía sau, vừa nghe lời này, đột nhiên cảm thấy không vui.

Nàng dùng sức, thoát khỏi tay Bart, hai mày cau chặt, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

"Tuy rằng ngươi là vương tử nhưng ta không phải vị hôn thê của ngươi, cũng không có ý định sẽ gả cho ngươi. Cho dù ngươi có chiêu cáo thiên hạ thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi."
Bình Luận (0)
Comment