[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 10

Edit by Thanh tỷ

Chương 10: Càn quét

Cô không ngại để cho nữ sinh này đi cùng mình nhặt chút vật tư, miễn là cô ấy không đem thêm phiền toái tới cho cô là được.

"Cô ở tầng một và tầng hai, những tầng khác không nên đi." Tần Nhất xách theo đại đao dính đầy máu Zombie, đầu không ngoảnh lại lên tiếng nhắc nhở Khâu Sơ Tuyết.

Biết Tần Nhất đưa lưng về phía mình, không nhìn thấy được, nhưng Khâu Sơ Tuyết vẫn không tự chủ được gật đầu lia lịa.

Cô biết nam sinh này rất lợi hại, đương nhiên sẽ không dám làm trái ý của cậu, hơn nữa cô cảm thấy nam sinh này rất tốt. Dù sao cô cũng không giúp được gì, còn lấy không vật tư.

Tầng một là một siêu thị nhỏ, tầng hai là khu bán quần áo. Chỉ hai tầng lầu này thôi cũng đủ cho Khâu Sơ Tuyết lấy rồi.

Hy vọng là cô ấy là người biết nghe lời. Nếu cô ấy phát hiện ra bí mật của cô, cô chắc chắn sẽ không nương tay. Tận thế, không đáng tin nhất chính là lòng người.

Tầng hai đều là chút vật phẩm không mấy nổi tiếng, cho nên người tới ít, Zombie cũng không nhiều, Tần Nhất rất nhanh đã giải quyết hết.

Mục tiêu của cô là siêu thị lớn ở tầng ba, quần áo và trang sức tinh phẩm ở tầng bốn, các loại đồ trang sức vàng bạc châu báu thì ở tầng năm.

Vừa tiến vào tầng ba, Tần Nhất phát hiện Zombie ở đây rõ ràng nhiều hơn rất nhiều so với bên dưới, cô nhanh chóng xông vào chém gϊếŧ Zombie, chỉ chốc lát sau đã tiêu diệt sạch.

Sau khi Tần Nhất tiêu diệt toàn bộ Zombie cũng không vội vàng thu thập vật tư, cô có chút chán ghét nhìn máu Zombie dính trên người.

Cô từ trong không gian lấy ra một quả táo đỏ tươi mê người, dùng nước khoáng trong siêu thị rửa một chút, sau đó gặm táo ăn.

Nếu như người ở giai đoạn sau tận thế thấy Tần Nhất dùng nước khoáng trân quý để rửa tay rửa quả, nhất định sẽ vô cùng đau lòng mà quát mắng cô.

Nguồn nước ở tận thế đặc biệt trân quý, nhất là giai đoạn sau tài nguyên nước bị vi-rút làm ô nhiễm, nhân loại chỉ có thể dựa vào dị năng giả hệ thủy để sống sót.

Nhưng Tần Nhất không để tâm, đời trước cô trôi qua túng thiếu như vậy, đời này cô chắc chắn sẽ không bạc đãi chính mình.

Quả táo là do không gian sản xuất ra, không chỉ ăn ngon hơn so với bên ngoài, mà còn có thể nhanh chóng khôi phục thể lực.

Tần Nhất ăn hết quả táo mới bắt đầu thu thập vật tư. Mỗi món hàng trong siêu thị cô đều lấy một phần ba, như vậy sẽ không quá lộ liễu, cũng như lưu lại cho người đến sau một ít.

Nếu như cô lấy tất cả mọi thứ đi sẽ khiến cho người khác hoài nghi. Nhưng mà...thứ cô nhắm tới không phải là vật tư trên kệ hàng, mà là đồ trong kho hàng.

Tần Nhất lần mò tới cửa kho hàng, cô vừa mở cửa ra thì một con Zombie mặc đồng phục siêu thị lập tức giương miệng lớn, lộ ra mồm đầy răng nanh hướng Tần Nhất muốn cắn.

Tần Nhất trở tay dùng đại đao ngăn lại, nữ Zombie liền cắn lên thân đao. Tay trái Tần Nhất rất nhanh ngưng ra một băng tiễn, bắn đến đầu của Zombie, một kích tức trúng.

Giải quyết xong Zombie trong kho hàng, Tần Nhất lập tức đi vào. Điện mười hai giờ đêm mới dừng, cho nên rất nhiều đồ trong kho hàng vẫn chưa bị hư hỏng. Tần Nhất không chút do dự thu toàn bộ vào trong không gian.

Kho hàng trong không gian có tác dụng giữ tươi, cô không cần lo lắng mấy thứ này sẽ bị hỏng.

Sau khi thu thập xong vật tư ở tầng ba, Tần Nhất đi tới tầng bốn. Tầng bốn là các loại quần áo của các nhãn hàng nổi tiếng, sau khi cô giải quyết xong đám Zombie thì chọn lấy một cái áo sơ mi đen rồi đi vào phòng thử đồ.

Tần Nhất nhanh chóng thay đổi một thân quần áo mới, sau đó lại đi lượn một vòng thu thập đủ loại quần áo và giày. Đương nhiên, cô cũng chỉ lấy đi một phần ba.

Tầng năm là các cửa hàng bán trang sức châu báu. Lúc Tần Nhất đi vào, Zombie bên trong tương đối ít, chủ yếu là nhân viên cửa hàng.

Tần Nhất giải quyết bọn chúng rất nhanh, châu báu ở tầng năm khá nhiều, ngày trước còn là đồ vật có giá trên trời, bây giờ lại bị vứt trơ trọi ở nơi này.

Dù sao châu báu ở tận thế quả thực là không đáng giá tiền, cả tầng đầy đồ trang sức châu báu này cộng lại cũng chỉ có thể đổi được một túi bánh bích quy mà thôi.

Chương 11: Đồng ý

Nhưng cuối cùng Tần Nhất vẫn thu toàn bộ đồ trang sức châu báu vào trong không gian. Thứ nhất, nói thế nào thì cô cũng là một cô gái, đối với những thứ đồ sáng lấp lánh này vẫn có lòng yêu thích.

Thứ hai, mấy thứ này ở tận thế rất hiếm thấy, những vị phu nhân cao tầng không phải lo về vật tư kia chắc sẽ rất thích những đồ vật này.

Thu được nhiều đồ tốt, tâm tình Tần Nhất cũng không tệ lắm. Thế nhưng nghĩ đến chuyện sắp sửa gặp lại Tần Kiều Kiều, cô cảm giác máu trong người mình như đang sôi trào.

Cô liếm liếm đầu lưỡi, trong mắt tràn đầy khoái ý điên cuồng. Em gái thân ái của chị, thật mong chờ được gặp lại em.

Tần Nhất rất nhanh đã đi xuống tầng hai, Khâu Sơ Tuyết đang ngoan ngoãn đứng cạnh cầu thang nối hai tầng đợi cô.

Cô ấy quả nhiên rất nghe lời, không có đi lên tầng ba. Trong tay có một ba lô du lịch chứa vừa đủ vật tư và nước.

Trong mắt Tần Nhất tràn đầy tán thưởng, nữ sinh này rất thông minh, cô ấy không lấy quá nhiều thứ, bởi vì lấy quá nhiều đồ ngược lại sẽ làm trở ngại hành động của bản thân.

Tần Nhất nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi."

Khâu Sơ Tuyết gật đầu đi theo sau Tần Nhất, hơi do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói: "Ừm... Mong cậu đừng trách tiểu Ngọc, cậu ấy không phải người xấu."

Bước chân của Tần Nhất không dừng lại cũng không lên tiếng trả lời, xấu hay không, cô tự có mắt nhìn.

Chỉ có điều, trong đầu Tần Nhất giờ phút này đang có vài ý tưởng. Ban đầu cô muốn lôi kéo Khâu Sơ Tuyết đến bên cạnh mình, xem ra bây giờ cô phải suy nghĩ lại một lần nữa.

Cô không thể dẫn theo Chu Ngọc, cho dù có hay không có dị năng giả song hệ này.

Khâu Sơ Tuyết thấy Tần Nhất không nói gì, mím môi một cái cũng không nói thêm gì nữa.

Đợi lúc Tần Nhất và Khâu Sơ Tuyết quay trở lại cửa ra vào thì thấy đám người Chu Ngọc đều đang mở to mắt mong chờ nhìn chằm chằm cửa khu bách hóa.

Thấy hai người trở về, trong mắt những người này đều có sự vui vẻ, sự khiếp sợ...mà tham lam cũng có.

Chu Ngọc nhìn ba lô sau lưng Khâu Sơ Tuyết, vội vàng hỏi: "A Tuyết, cậu có lấy được thức ăn không?"

Từ tối hôm qua đến giờ cô ta chưa có chút gì vào bụng, hơn nữa vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi, cô ta sớm đã đói đến bủn rủn cả chân tay.

Bây giờ nhìn thấy đồ ăn, trong mắt cô ta liền hiện lên tia sáng, ngay cả việc duy trì hình tượng trước mặt Tần Nhất cũng không thèm quan tâm nữa.

Khâu Sơ Tuyết gật đầu, lấy từ trong ba lô du lịch ra một chai nước và một túi bánh mì đưa cho Chu Ngọc.

Chu Ngọc giật lấy bánh mì và nước, lập tức ăn ngấu nghiến. Trong mắt những người xung quanh tràn đầy sự tham lam, trong lòng có chút rục rịch. Nhưng do cố kỵ Tần Nhất, bọn họ không dám vọng động.

Khâu Sơ Tuyết nhìn Chu Ngọc ăn ngon như vậy không khỏi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô rất muốn nói cho Chu Ngọc biết, chiếc bánh mì kia cô chuẩn bị chia mỗi người một nửa.

Mặc dù cô lấy được thức ăn nhưng cũng không phải rất nhiều, tương lai chưa biết như thế nào, cô muốn tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy.

Nhưng cuối cùng Khâu Sơ Tuyết vẫn không mở miệng, cô yên lặng lấy từ trong ba lô du lịch ra một cây xúc xích.

Tần Nhất chứng kiến cảnh này, trong lòng yên lặng lắc đầu.

Cô chuẩn bị rời khỏi đây, chỗ này đã càn quét xong, cô muốn đổi chỗ khác.

Chu Ngọc ăn uống xong thấy Tần Nhất muốn đi, trong lòng rất hoảng hốt.

Chỉ chút thời gian ngắn như này thôi cô ta có thể nhìn ra, nam sinh trước mắt này rất mạnh, đi theo cậu ta chí ít không phải lo chuyện ăn uống. Hơn nữa cô ta cũng rất thích nam sinh này, muốn đi theo cậu.

"Này!" Chu Ngọc gọi một tiếng, cô ta nháy mắt nhìn Tần Nhất, giọng õng ẹo nói: "Cậu có thể dẫn theo tôi đi chung được không, tôi có thể làm rất nhiều chuyện."

Tần Nhất dừng bước nhưng không xoay đầu lại, không ai thấy trong mắt cô lóe ra tia sáng điên cuồng. Cô nhẹ nhàng nói, dịu dàng lại êm tai, giống như đang gọi tên người yêu: "Được thôi."

"Tần Nhất, tên của tôi."

Chu Ngọc trong nháy mắt đã trầm mê trong sự dịu dàng của Tần Nhất. Trong lòng cô ta chỉ tràn đầy suy nghĩ người nam sinh chính là vương tử mà ông trời phái tới cứu cô ta. Cô ta đã quên thủ phát tàn nhẫn mà sắc bén khi Tần Nhất gϊếŧ Zombie, cũng quên mất sự sợ hãi của bản thân trong lúc đó.

Bình Luận (0)
Comment