[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 104

Edit by Thanh

Chương 104: Nổ phòng bếp

Thu thập đơn giản một chút, thuận tiện hủy thi diệt tích cái ga giường, xong xuôi đâu đấy Tần Nhất mới bước ra khỏi phòng.

Không biết có phải do quá mệt nhọc hay không, bọn Lâm Thanh vẫn còn chưa dậy, phòng khách rất yên tĩnh.

Tần Nhất không định đánh thức bọn họ, mấy ngày này ai cũng đều vất vả. Hơn nữa còn vì chứng bệnh kén ăn của cô mà mấy người họ cũng không ăn được nhiều thứ.

Tần Nhất đi vào phòng bếp, cô muốn chuẩn bị làm cho bọn họ một bàn đồ ăn sáng phong phú. Thế nhưng, Tần Nhất đầy đầu hắc tuyến nhìn gian phòng như bị pháo nổ đạn tạc trước mặt, đây thật sự là phòng bếp à?

Cô nhớ đêm qua phòng bếp vẫn còn hoàn hảo, sao cô ngủ một giấc dậy, phòng bếp đã biến dạng thành bãi chiến trường rồi?

Trên tường sơn trắng hiện đầy vết tích đen nhánh, chén dĩa tất cả đều không cánh mà bay, dưới đáy nồi thì bị đốt không còn.

Mẹ nó, ai đến nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tần Nhất đứng trước cửa phòng bếp suy nghĩ miên man, bên kia Sở Mặc Hòa ôm con thỏ từ trên lầu đi xuống.

Sở Mặc Hòa dụi dụi mắt nhìn Tần Nhất đứng đờ người trước cửa phòng bếp, giọng mềm nhũn chào hỏi: "Nhất Nhất, chào buổi sáng. Bữa sáng nay ăn gì vậy, tôi thật là đói."

Tối hôm qua anh chưa ăn gì cả, tuy rằng Nhất Nhất có để lại một chút đồ ăn vặt, nhưng...

Tần Nhất ha ha cười lạnh, chỉ chỉ phòng bếp hỏi: "Đây là có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ về phòng ngủ một giấc, sao phòng bếp lại giống như bị người ngoài hành tinh đến đánh cướp vậy?"

Sở Mặc Hòa nho nhã ngáp một cái, dụi dụi mắt lau đi nước mắt sinh lý, tùy ý nhìn thoáng qua phòng bếp như vừa trải qua đại chiến, không thèm để ý chút nào nói: "Ừm, không phải có người đến đánh cướp, đây là kiệt tác của lão Đại."

Tần Nhất nhíu mày, có chút không chắc chắn: "Hoán ca?"

Sở Mặc Hòa manh manh gật gật đầu, kéo kéo lỗ tai của con thỏ bông trong ngực: "Nhất Nhất, về sau tuyệt đối đừng để cho lão Đại làm cơm, mỗi lần làm xong phòng bếp đều sẽ biến thành dạng này."

Điều Sở Mặc Hòa vẫn chưa nói là, phòng bếp biến thành dạng này bọn họ cũng không để ý mấy, nhưng mấu chốt là đồ ăn lão Đại làm ra, hương vị kia...thật sự một lời khó nói hết. Anh không dám tiếp tục ăn nữa.

Tần Nhất hơi kinh ngạc: "Đây là kiệt tác của Hoán ca? Không phải Hoán ca biết làm cơm sao?"

Cô nhớ bộ dáng hôm qua của Vân Hoán nhìn vô cùng tự tin nha.

Khuôn mặt nhỏ của Sở Mặc Hòa cứng đờ, giống như nhớ tới chuyện gì không tốt, cái tay đang kéo kéo lỗ tai thỏ càng miết chặt hơn: "Lão Đại, lão Đại anh ấy không biết nấu cơm."

Sở Mặc Hòa như làm trộm nhìn ngó xung quanh một vòng, sau đó giẫm dép lê cộc cộc cộc chạy chậm lại gần Tần Nhất. Sở Mặc Hòa với khuôn mặt baby cao hơn Tần Nhất một cái đầu, anh cúi đầu xuống, thì thầm nói nhỏ bên tai Tần Nhất.

"Nhất Nhất, đồ ăn lão Đại làm không phải là khó ăn bình thường đâu, mà là độc dược! Cậu nhìn bọn Lâm Thanh mà xem, tại sao bây giờ bọn họ còn chưa xuống? Vì đêm qua bọn họ ôm bồn cầu cả đêm."

Cho nên, Nhất Nhất, về sau cậu tuyệt đối đừng để cho lão Đại nấu cơm đấy.

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, thứ đó vậy mà có thể so với thuốc xổ.

"Hai người đang nói gì vậy?"

Tần Nhất ngẩng đầu, hóa ra là Vân Hoán.

Anh đang đứng ở đầu bậc thang, trên người mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen. Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ cho nên bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lộ ra mấy phần lười biếng. Trước trán có vài sợi tóc rối xõa lung tung, nhìn anh hiện giờ vô cùng có cảm giác cấm dục, lại còn mang theo vài phần quý khí ưu nhã.

Quả nhiên là tú sắc khả xan. (sắc đẹp thay cơm)

Tần Nhất bày tỏ, mới sáng sớm đã được nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, tâm tình của cô hôm nay rất tốt.

Sở Mặc Hòa co rụt trốn ra sau lưng Tần Nhất, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Hu hu hu, làm sao lão Đại lại dậy vào lúc này, chắc là anh ấy vẫn chưa nghe được gì đi.

Vân Hoán nhìn Sở Mặc Hòa lấp sau lưng thiếu niên, đôi mắt đào hoa lãnh đạm hơi co lại.

Quá gần.

Chương 105: Cách xa Vân Hoán

Thân thích của Tần Nhất đến cho nên hôm nay cô đổi sang một thân quần áo thể thao, rộng rãi lại rất dễ chịu, kiểu dáng đơn giản, là một màu đen nhánh.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo thể thao vừa người, trên đầu có mấy sợi tóc vểnh lên, trong mắt phượng xinh đẹp có vài tia lười biếng, nhìn thoáng qua trông thiếu niên tràn đầy sức sống.

Vân Hoán cảm thấy Tần Nhất mặc quần áo thể thao nhìn rất đẹp, tràn đầy sinh lực, là mỹ thiếu niên chói sáng.

Nếu như bên cạnh không có người nào đó đứng ôm thỏ thì càng tốt hơn.

Vân Hoán biếng nhác cắm tay trong túi quần, tùy ý nhìn lướt qua Sở Mặc Hòa. Vì vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm phát ra hơi khàn khàn, lại vô cùng dễ nghe.

"Hai người đang nói cái gì?"

Khóe miệng Tần Nhất hơi cong, mắt phượng như bảo thạch cong cong: "Chúng tôi đang bàn xem bữa sáng nay ăn cái gì, chỉ là không ngờ tới phòng bếp đã biến thành cái dạng này."

Ngón tay thon dài của Tần Nhất chỉ về phía phòng bếp, trong mắt tràn đầy ý trêu ghẹo: "Ai, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau khi tôi ngủ một giấc, tỉnh lại thì phòng bếp trông khác gì một bãi chiến trường."

Tần Nhất vô tội nhìn Vân Hoán, ánh mắt muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu chân thành.

Vân Hoán nhìn lướt qua phòng bếp, đứng ở đầu bậc thang khiến anh vừa vặn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng bếp. Anh gõ gõ nhẹ xuống thanh vịn cầu thang bằng gỗ, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện này, tôi cũng không biết."

Trên thực tế, Vân Hoán thật không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng anh nấu cơm dựa theo từng bước Tần Nhất hay làm, thế nhưng không biết vì cái gì, mỗi lần phòng bếp đều sẽ biến thảm trạng không nỡ nhìn thẳng như vậy.

Tần Nhất cũng không đâm thủng lời anh nói, trong mắt phượng đều là ý cười. Cô không nghĩ tới Đế thiếu toàn năng của căn cứ lại không biết nấu cơm.

Kỳ thật đây cũng là chuyện bình thường, con người không có ai là thập toàn thập mỹ, cái gì cũng biết. Tần Nhất có chút kinh ngạc là vì cô vẫn bị ảnh hưởng bởi ký ức đời trước.

Chủ yếu là vì người trước mặt này đời trước bị thần thoại hóa, mọi người truyền rằng anh không gì không làm được. Tần Nhất cũng thuận theo cảm giác đó, nhất thời chưa có sửa được.

Tần Nhất ho khan một tiếng, khóe miệng cong lên chút nữa. Tần Nhất như vậy trông nhiều thêm mấy phần tươi tắn sạch sẽ và thoải mái mà chỉ chuyên thuộc về độ tuổi của thiếu niên mới có.

"Phòng bếp không biết làm sao lại muốn bãi công, lúc đầu tôi muốn chuẩn bị nấu một nồi cháo, xem ra hiện tại chỉ có thể làm sandwich ăn."

Vân Hoán chân dài, bước vài bước đã đi đến trước mặt thiếu niên tỏa ra hơi thở sạch sẽ tươi mát, khiến người ta yêu thích vô cùng. Anh vươn tay vuốt mấy sợi tóc bướng bỉnh trên đầu thiếu niên cho gọn gàng vào nếp.

"Đi đi."

Tần Nhất cười tủm tỉm nhìn Vân Hoán, không đạo đức lưu lại một mình bé thỏ trắng, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Bé thỏ trắng Sở Mặc Hòa không ngừng nhéo nhéo lỗ tai dài của thỏ con, thận trọng dè dặt liếc nhìn lão Đại nhà mình: "Lão Đại."

Vân Hoán nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn bóng dáng nho nhỏ không ngừng bận rộn trong phòng bếp, xoay người đi đến phòng khách.

Sở Mặc Hòa vỗ vỗ ngực mình, ôi, thật là nguy hiểm, may mắn lão Đại không nghe thấy.

Chờ tới lúc bọn Lâm Thanh xuống lầu thì mấy người Tần Nhất sớm đã dùng xong bữa sáng.

Vẻ mặt Lâm Thanh tiều tụy ngồi ở phòng khách, lúc nhìn thấy Tần Nhất mang sandwich ra cho bọn họ, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

Anh ta về sau không dám ăn thức ăn lão Đại làm nữa đâu, Lâm Thanh anh vĩnh viễn nhớ kỹ tối ngày hôm qua. Mùi vị kia, đúng là một lời khó nói hết. Nó tra tấn anh ta cực kỳ bi thảm, náo loạn nguyên cả một đêm!

Lâm Bạch và Đỗ Nguyên có cùng cảm giác bày tỏ, quý trọng mạng sống, xin hãy cách xa lão Đại.

Sau khi nhóm người Tần Nhất thu dọn xong toàn bộ vật tư đâu vào đấy thì lên đường ra khỏi thành phố A, tiếp tục xuất phát đi thành phố Z.

Thân thích của Tần Nhất tới, vừa lên xe cô đã muốn chợp mặt. Vân Hoán để cô dựa vào người mình. Tần Nhất cũng không già mồm, dựa vào người Vân Hoán ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi tỉnh lại một lần nữa thì nghe được một trận âm thanh huyên náo từ xa truyến đến.

Bình Luận (0)
Comment