[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 122

Edit by Thanh tỷ

Chương 122: Được cứu

Vương Ổn Ổn nhìn thấy bản mặt của Phạm lão đại là đã thấy buồn nôn, lần đầu tiên cô căm ghét thống hận bản mặt người khác như thế, so với việc bị bạn bè trong trường cô lập bài xích còn muốn chán ghét hơn.

Vương Ổn Ổn gắt gao cắn chặt môi mình, nếu không phải còn có mẹ, cô thật sự chỉ muốn đâm đầu vào tường, cô thà chết cũng không muốn bị người này động vào người.

Thế nhưng, phải làm sao bây giờ? Mẹ của cô đang ở trong tay gã, bà là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô. Bà đã mất đi người chồng yêu thương mình nhất, làm sao có thể lại mất đi đứa con gái bà yêu thương nhất đây.

Phạm lão đại nhìn thấy bộ dáng chịu khuất phục của Vương Ổn Ổn, con ngươi càng trở nên nóng rực. Gã thích nhất loại nữ sinh mảnh mai yểu điệu này, đùa giỡn trên giường đủ thú vị, nhất là dáng vẻ nũng nịu của bọn họ ở dưới thân gã.

Nghĩ đến chút nữa bảo bối này sẽ nở rộ, rêи ɾỉ ở dưới thân thể mình, Phạm lão đại cảm thấy cả người đều nóng lên, một cỗ tà hỏa chạy thẳng xuống bụng dưới.

"Bảo bối suy nghĩ thế nào rồi, nếu em không đồng ý, tôi cũng không ép buộc em. Thế nhưng mẹ của em cũng đừng trách tôi không khách khí, trong số các anh em của tôi có mấy người đều rất coi trọng dáng người của mẹ em đó."

Vương Ổn Ổn nghĩ muốn phun một ngụm nước bọt lên mặt gã, thế này còn nói không ép buộc cô, đây là đang trực tiếp bức cô đi vào đường cùng!

Hàng lông mi dài của Vương Ổn Ổn run rẩy: "Phạm lão đại, nếu có một ngày tôi có thể trốn thoát, khi gặp lại, tôi nhất định sẽ lấy mạng anh."

Trong mắt thiếu nữ nhu nhược giờ khắc này bắn ra hận ý kinh người.

Nghe được lời nói của Vương Ổn Ổn, Phạm lão đại không chỉ không tức giận, ngược lại cười ha hả: "Được được được, tôi tùy thời chờ bảo bối đến báo thù. Nhưng theo tôi thấy, bảo bối sẽ không có cơ hội đó đâu."

Gã chậm rãi xích lại gần cần cổ trắng nõn của thiếu nữ, ngửi một hơi thật sâu mùi thơm trên người cô, mập mờ nói bên tai thiếu nữ: "Bởi vì, em sẽ yêu cái cảm giác mà tôi mang đến cho em."

Nói xong, Phạm lão đại không kịp chờ đợi thêm liền đặt Vương Ổn Ổn xuống dưới thân, móng heo của gã bắt đầu sờ loạn khắp nơi, trực tiếp xé rách quần áo của cô.

Trong mắt Vương Ổn Ổn là một mảnh lạnh lẽo, cô hung hăng cắn chặt răng, không để cho bản thân mình khóc lên. Một ngày nào đó, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ gϊếŧ chết người này.

Phạm lão đại vừa muốn lột toàn bộ quần áo trên người của Vương Ổn Ổn ra, thì cảm giác có một thứ đồ lành lạnh đặt cạnh cổ gã, sau đó nghe thấy một thanh âm lành lạnh vang lên: "Phạm lão đại, phải không?"

Gã còn chưa kịp lên tiếng thì cổ đã truyền đến cảm giác đau xót, trước mắt lập tức biến thành một vùng tăm tối.

Vương Ổn Ổn sững sờ nhìn thiếu niên cao lớn không chênh lệch cô bao nhiêu trước mắt, đột nhiên nhào vào trong ngực đối phương, nhịn không được khóc lớn.

Tần Nhất sững sờ, nhưng vẫn tiếp nhận thiếu nữ, nhìn cơ thể Vương Ổn Ổn gần như đã sắp lõa thể, lông mày thanh tú nhíu chặt, với lấy tấm chăn trên giường bọc thiếu nữ lại.

Vương Ổn Ổn khóc rất dữ dội, từ sau khi ba ba qua đời cô chưa từng khóc qua, cho dù là vừa rồi bị ủy khuất cô cũng không khóc. Thế nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt này, cô lại đột nhiên rất muốn khóc.

Bên ngoài vốn không có người, Vương Ổn Ổn khóc cũng không xảy ra chuyện gì. Cho dù có người nghe được, đại khái sẽ chỉ cười một cách bỉ ổi, cảm thán lão Đại bọn hắn thực mạnh, làm cho tiểu cô nương người ta khóc thương tâm như vậy.

Vương Ổn Ổn khóc một lúc, rốt cuộc cũng ngừng lại, lúc này cô mới phát hiện mình đang ôm chặt cổ thiếu niên, thân mật không kẽ hở.

Hơi liếc mắt nhìn liền có thể nhìn thấy một bên tai trắng nõn đầy đặn của thiếu niên, trắng nõn hiện ra châu quang, vô cùng xinh đẹp.

Cô đột nhiên có chút xấu hổ, lần đầu tiên gặp mặt mà đã nhào vào trong ngực người ta khóc bù lu bù loa rồi. Mà vừa rồi cô cũng nhanh mắt liếc qua một cái, giá trị nhan sắc của thiếu niên này thật cao.

Đến khi nhìn thấy chăn quấn trên người, đột nhiên sắc mặt Vương Ổn Ổn tái nhợt.

Cậu nhìn thấy rồi!

Liệu...liệu cậu ấy có ghét bỏ mình không?

Chương 123: Công tử thân sĩ

Tần Nhất nhận thấy người trong ngực đã bình tĩnh trở lại, cô nhíu nhíu mày: "Còn định ôm đến khi nào, mau tranh thủ thời gian đi thôi."

Mặc dù con hàng này là nữ sinh, nhưng ôm thế này cũng không tốt lắm. Đã thế cô còn có thể cảm nhận được hai khối mềm mại đang dán chặt lên người cô đây này, mà thân phận hiện tại của cô lại là nam sinh!

Vương Ổn Ổn lúc này ngược lại cảm thấy an tâm, cô có thể nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của thiếu niên, cậu ấy không có kỳ thị mình.

Vừa rồi khóc quá dữ dội, bây giờ cô còn hơi nấc nghẹn ngào. Cô buông tay quấn lấy cổ thiếu niên ra, lúc thoáng rời đi, đôi mắt xinh đẹp ngập nước mở to, nhìn chằm chằm mặt Tần Nhất, nghẹn ngào nói: "Cậu, cậu là Chí Tôn Bảo à, cưỡi mây ngũ sắc tới cứu tôi?"

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, thế nhưng đáy mắt lại lấm tấm ý cười. Con hàng này không có gì thay đổi, vẫn là bộ mặt bạch liên hoa, nhưng lại là nữ hán tử thích trêu ghẹo người khác.

"Cô đoán xem tôi có phải hay không." Tần Nhất nhếch miệng lên cười, mắt phượng xinh đẹp như phát ra tia sáng rạng rỡ, bảo thạch lấp lánh nhất cũng không sánh bằng. Vương Ổn Ổn lại một lần nữa ngây dại, thiếu niên này thật là tuấn tú.

Tần Nhất nhìn thấy Vương Ổn Ổn ngẩn người, trong lòng buồn cười lắc đầu. Cô hiểu rõ con hàng này, thứ yêu nhất chính là mỹ nam.

Thừa dịp cô ấy ngẩn người, Tần Nhất đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ lên cửa hai cái, sau đó thiện ý nhắc nhở Vương Ổn Ổn còn đang ngẩn người: "Khụ, chỉnh lại quần áo một chút."

Sau đó cởϊ áσ khoác của mình ra ném cho Vương Ổn Ổn, sau đó xoay người nhìn ra ngoài.

Vương Ổn Ổn tiếp được áo khoác, nghe Tần Nhất nói thì theo bản năng cúi đầu, sau đó nhìn thấy quần áo trên người hầu như đều đã bị Phạm lão đại xé hỏng, màu trắng bra lộ ra, thậm chí có thể nhìn thấy hai khối tuyết trắng.

Vương Ổn Ổn hơi đỏ mặt, vừa mới mặc dù Tần Nhất phủ thêm cho cô cái chăn, nhưng chỉ có thể ngăn cản đằng sau, phía trước vẫn lộ ra. Vừa nghĩ tới bản thân vừa rồi cứ như vậy cùng Tần Nhất ôm nhau, Vương Ổn Ổn hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Cô lớn như này rồi còn chưa từng cùng người khác phái nào tiếp xúc thân mật như vậy, dù da mặt cô dày, nhưng lúc này không tránh được đỏ bừng lên.

Nhưng nhìn thấy Tần Nhất xoay người sang chỗ khác, trong lòng Vương Ổn Ổn lại xẹt qua một dòng nước ấm. Hành động thân sĩ của thiếu niên khiến trái tim đang lạnh đi của như được ngâm trong nước ấm.

Áo khoác của thiếu niên còn lưu lại mùi hương đặc hữu của cậu, nhàn nhạt nhưng rất dễ chịu. Vương Ổn Ổn mặc áo khoác vào, sau đó nhìn thiếu niên chỉ mặc một cái áo dài tay đằng xa.

"Cám ơn cậu đã cứu tôi."

Tần Nhất xoay người lại, hai tay tùy ý cắm trong túi quần, mấy sợi tóc đen lười nhác tán rủ xuống, nhìn ưu nhã lại thanh quý.

"Không cần nói lời cảm ơn, chúng tôi đã làm giao dịch với mẹ cô, đây là chuyện chúng tôi nên làm."

Vương Ổn Ổn vừa nghe thấy thiếu niên nhắc đến mẹ mình, có chút kích động hỏi: "Mẹ tôi? Mẹ tôi vẫn tốt không?"

Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Dì Vương rất tốt, dì ấy ở ngay bên ngoài chờ chúng ta, đợi lát nữa tôi dẫn cô đi gặp."

Cánh môi Vương Ổn Ổn run run: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều, tôi tên Vương Ổn Ổn, cậu gọi tôi Ổn Ổn là được."

"Tần Nhất." Tần Nhất nói ra tên của mình.

Tần Nhất, Tần Nhất, Vương Ổn Ổn ở trong lòng yên lặng lặp lại cái tên này mấy lần, cô cảm thấy tên của thiếu niên rất êm tai.

"Này, Nhất Nhất, cậu làm việc quá không chuyên nghiệp rồi. Lão Đại bảo cậu vào cứu người, chứ không phải bảo cậu vào tán gái đâu." Lâm Thanh vừa từ bên ngoài tiến vào liền nhìn thấy nữ sinh với hai gò má ngậm xuân nhìn chằm chằm Tần Nhất.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, Vương Ổn Ổn suýt chút nữa thì hét lên. Nhưng nghe thấy lời Lâm Thanh nói, cô mới biết hóa ra người này và thiếu niên là cùng một nhóm.

Bình Luận (0)
Comment