[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 140

Edit by Thanh tỷ

Chương 140: Hàng xóm

Trịnh Trọng có chút oán hận bạn mình, nhiều năm như vậy, cứ cô gái nào mà anh ta nhìn trúng cuối cùng đều coi trọng cái tên mặt than bên cạnh anh ta.

Trần Triệt nghe tiếng than thở của Trịnh Trọng thì dừng bước, ánh mắt của anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm Trịnh Trọng khiến anh ta có chút không được tự nhiên.

"A Triệt, sao vậy?"

Trần Triệt nhíu nhíu mày: "Cậu thật sự coi trọng Tần Kiều Kiều?"

Bạn thân anh là cái dạng gì anh còn không biết sao, mỗi lần đều la hét nói mình coi trọng cô gái này cô gái kia, kỳ thật cũng chả ra đâu vào đâu.

Trịnh Trọng vỗ ngực: "Đương nhiên, tôi chưa từng thấy qua cô gái nào tốt đẹp như Kiều Kiều."

Nói đến người trong lòng mình, trong mắt Trịnh Trọng là một mảnh ôn nhu. Từ lần đầu gặp mặt anh ta đã thích Tần Kiều Kiều, anh ta còn nhớ rõ dáng vẻ rụt rè của cô khi đó. Bộ dáng dễ thương nhu nhược đó của cô khiến đáy lòng anh ta trở nên mềm nhũn, muốn ôm cô vào lòng yêu thương, khi đó anh ta liền xác định nửa còn lại của mình là cô.

Thế nhưng hình như Kiều Kiều thích A Triệt, nghĩ đến điều này, trong lòng Trịnh Trọng có chút chua xót.

"A Triệt, cậu không thích Kiều Kiều, vậy cậu phải giúp tôi theo đuổi cô ấy."

Trần Triệt nhìn thẳng Trịnh Trọng, khi thấy tình ý và sự nghiêm túc trong mắt của bạn mình, anh không khỏi thở dài: "Tần Kiều Kiều không thích hợp với cậu, cô ta không có cái gì tốt cả."

Người bạn này của anh được bảo vệ quá tốt nên tâm tư vẫn còn rất đơn thuần, anh liếc mắt liền có thể nhìn ra Tần Kiều Kiều không phải là dạng người đơn giản. Tâm tư của cô ta quá nhiều, lòng dạ lại sâu, anh không thích cô gái này.

Anh cũng không hiểu, người như chú Tần làm sao lại có thể nuôi dạy ra một đứa con gái như vậy chứ?

Trịnh Trọng có chút sững sờ: "A Triệt, có phải cậu hiểu lầm chuyện gì rồi không? Kiều Kiều là một cô gái rất tốt, hơn nữa lại là con gái của chú Tần, làm sao có thể không phải là người tốt? Được rồi, khẳng định là gần đây cậu có quá nhiều chuyện cần phải bận tâm lo nghĩ, ngày mai tôi sẽ không rủ cậu đi gặp Kiều Kiều nữa, cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt một ngày đi."

Trần Triệt cũng không nói thêm gì nữa, anh biết Trịnh Trọng tính tình quật cường, không đâm đầu vào tường thì cậu ta không sáng mắt ra được. Thôi, mặc kệ cậu ta vậy, coi như cho cậu ta một bài học kinh nghiệm. Đợi khi thấy rõ con người thật của Tần Kiều Kiều, cậu ta sẽ chết tâm thôi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã về tới biệt thự của bọn họ. Trịnh Trọng còn không mở cửa, anh ta chú ý tới biệt thự đối diện hình như đã có người vào ở.

"A Triệt, xem ra chúng ta đã có hàng xóm mới." Trịnh Trọng có chút hưng phấn, anh ta là mặt dày theo chân A Triệt tới, chính là vì muốn tăng thêm chút kiến thức. Có thể vào ở trong khu biệt thự, trên cơ bản thực lực đều không phải dạng tầm thường. Căn biệt thự đối diện lúc đầu anh ta liếc mắt một cái đã ưng ý, nó còn có một vườn hoa nhỏ xinh ở phía sau. Thế nhưng trong túi bọn họ rỗng tuếch, cuối cùng vẫn không chọn nó, xem ra hàng xóm đối diện là kẻ rất có tiền.

"Thật muốn gặp bọn họ một chút."

Trần Triệt tinh mâu tĩnh mịch: "Sẽ gặp được."

Ngày thứ hai, thời gian còn sớm nhưng Tần Nhất đã tỉnh dậy. Tiểu Lam còn đang ngủ, cô cũng không định đánh thức con hàng này, đi xuống lầu, bọn Lâm Thanh vẫn đang say giấc, Tần Nhất đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Đối với ngôi biệt thự này Tần Nhất vô cùng hài lòng, các trang thiết bị được lắp đặt mang hơi hướng trang nhã thanh lịch, vật dụng gia đình bên trong đều rất đầy đủ, chín mươi cân gạo là rất đáng.

Ăn xong bữa sáng, Vân Hoán kín đáo đưa cho Tần Nhất một hộp sữa bò, sau đó nói: "Lát nữa chúng ta ra ngoài xem xét một vòng xung quanh."

Bọn họ vừa mới tới nơi này, tình huống trong căn cứ nên đi nghe ngóng một chút.

Tần Nhất uống sữa bò, tay vẫn không quên sờ lông Tiểu Lam, đi theo sau Vân Hoán "tuần tra" căn cứ.

Thật sự là đi tuần tra, người này một thân quý khí, giống như một bậc Đế vương, không hổ là Đế thiếu hậu tận thế.

Nhóm Tần Nhất chia làm hai đường, cô, Vân Hoán và Sở Mặc Hòa đi xem xét địa hình, còn bọn Lâm Bạch đi nghe ngóng tin tức.

Chương 141: Chợ

Đường đi khá nhỏ hẹp, Tần Nhất uống xong sữa bò thì ném hộp giấy vào trong thùng rác trên đường.

Cô không quá ưa thích hương vị của sữa bò, nhưng đoạn thời gian này cô cao lên có chút nhanh, sợ dinh dưỡng không theo kịp, mỗi ngày Vân Hoán đều muốn cô uống hết một hộp sữa.

Tiểu Lam mơ mơ màng màng làm ổ trong ngực cô, tiểu gia hỏa rất thích ngủ, đến bây giờ còn chưa tỉnh đâu.

Tần Nhất từ trong túi móc ra một viên kẹo dẻo đút cho Tiểu Lam trong ngực.

Mùi kẹo ngọt ngào, dù cho còn đang mơ màng thì Tiểu Lam vẫn một ngụm liền đem kẹo dẻo nuốt xuống.

Tần Nhất chà đạp bộ lông mềm mại của Tiểu Lam, tâm tình không tệ.

Trong khoảng thời gian này Tiểu Lam vẫn luôn ăn tinh hạch, những tinh hạch mà Tần Nhất lấy được toàn bộ đều tiến vào trong bụng tiểu gia hỏa này. Được bồi bổ tốt, cuối cùng tiểu gia hỏa đã có thể phun ra chiêu thứ nhất - băng châm, đương nhiên cơ thể cũng theo đó càng mập lên.

Sở Mặc Hòa ở một bên trơ mắt nhìn Tiểu Lam lười biếng làm ổ trong ngực Tần Nhất, vô cùng đáng thương hỏi: "Nhất Nhất, cho tôi ôm một cái được không?"

Sở Hòa muốn ôm Tiểu Lam cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đáng tiếc Tiểu Lam chính là không nể mặt anh, không chịu cho ôm.

Tần Nhất tiện tay nhét Tiểu Lam vào trong ngực Sở Mặc Hòa, lúc tiểu gia hỏa muốn giãy dụa, nhẹ nhàng nói một câu: "Ngoan, bữa trưa cho mày thêm một cái đùi gà."

Tiểu Lam còn muốn giãy dụa, buồn cười, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, làm sao có thể để cho người khác ôm thân thể tôn quý của nó được, một cái đùi gà cũng không được.

Cùng Tiểu Lam ở chung thời gian dài như vậy, Sở Mặc Hòa cũng biết tiểu gia hỏa thuộc tính ăn hàng, anh sờ lên đầu Tiểu Lam, ôn nhu dụ dỗ nói: "Mày ngoan ngoãn, bữa trưa tao lại cho mày thêm cái đùi gà nữa."

Sau đó, Băng Phượng điện hạ vĩ đại của chúng ta, lập tức yên tĩnh làm ổ trong ngực Sở Mặc Hòa.

Hừ, nhìn ngươi thích bổn điện hạ như thế, vậy bổn điện hạ miễn cưỡng cho ngươi ôm một cái đi.

Vân Hoán yên lặng nhớ kỹ địa hình nơi này, quay đầu liền phát hiện Tần Nhất đang nghiêng đầu ngẩn người. Nghĩ đến công việc ghi nhớ địa hình có chút khô khan, thiếu niên sợ là vô cùng nhàm chán.

Tần Nhất quả thật rất nhàm chán, đời trước cô sống ở chỗ này mười năm, địa hình đường đi ở đây hay bên dưới cô đã sớm quen thuộc như lòng bàn tay. Tại sao lại nói bên dưới? Bởi vì trong căn cứ còn có một số nơi người bình thường không đến tiến vào, ví dụ như phòng thí nghiệm của bác sĩ Lâm.

"Thất Thất." Vân Hoán dừng bước mở miệng nói: "Anh nghe nói ở gần đây có chợ, em và Sở Hòa đi qua xem xem, vừa vặn nhìn một chút có thứ gì hữu ích không."

Chợ này Tần Nhất cũng biết đến, cái gọi là phiên chợ chính là một con đường bày sạp bán hàng, không ít người mang đồ vật mình không cần dùng đến ra bán. Đương nhiên nơi đó không phải dùng tiền mua hàng, mà là lấy lương thực để đổi.

Hiện tại cái chợ này quy mô không lớn, nhưng đến hậu kỳ, phiên chợ thế nhưng trở thành nơi phi thường náo nhiệt, đồ vật ly kỳ cổ quái gì đều có cả, cô thích nhất chính là đi đào bảo vật.

Không gian có thể tự gieo trồng cho nên cô không sợ thiếu lương thực, hiện tại lương thực bên trong cũng đang chất thành núi. Nhưng cô vẫn muốn đi nhìn xem, mặc dù trước đó cô góp nhặt rất nhiều vật dụng, nhưng có rất nhiều thứ đều là đồ dùng một lần, sử dụng hết liền không còn, vẫn là càng nhiều càng tốt.

Cô còn nghĩ chờ mấy ngày nữa, đợi sau khi bọn họ sắp xếp mọi thứ yên ổn xong sẽ tiếp nhận một vài nhiệm vụ, thuận tiện ra ngoài tìm thêm vật tư. Bọn họ cũng không thể một mực không ra ngoài, như thế sẽ khiến người khác hoài nghi.

"Được, nhưng tôi còn muốn dẫn Ổn Ổn cùng đi chung." Bọn họ ra cửa, Vương Ổn Ổn ở nhà trông nhà. Tần Nhất muốn dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi một chút, nói không chừng sẽ có đồ vật mà cô ấy muốn.

"Ừ." Mấy tháng này ở chung, anh thấy con người cô gái này không tệ, Thất Thất làm bạn với cô ấy, anh cũng không cần lo lắng.

Tần Nhất và Sở Mặc Hòa quay về nhà gọi Vương Ổn Ổn cùng đi chợ phiên.

Bình Luận (0)
Comment