[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 162

Edit by Thanh tỷ

Chương 162: Xem nhẹ

Tần Nhất rất có thiện cảm với tiểu đội của Cao Viễn, về sau bọn họ muốn tại thành phố Z phát triển, ắt không thể thiếu cùng người khác tạo quan hệ tốt.

Cao Viễn và đại hán hai mắt sáng lên, bọn họ đều là người có tính tình sảng khoái, cũng không từ chối: "Thật tốt, làm nhiệm vụ còn có phúc lợi lớn như vậy, chúng tôi gặp may rồi."

Mười cái đầu Zombie mà thôi, đối với bọn họ mà nói căn bản không phải chuyện gì khó.

Vân Hoán trở về sớm nhất, anh rửa sạch tay rồi ngồi chờ đám Lâm Bạch bọn họ trở về. Đối với sự sắp xếp của Tần Nhất anh cũng không phản đối, bên trong đôi mắt đào hoa lạnh nhạt là sự khen ngợi.

Tần Kiều Kiều bên kia cũng muốn ăn thịt kho tàu, thế nhưng bảo cô ta đi đối phó với thứ đồ nhìn buồn nôn ngoài kia, cô ta mới không muốn đâu. Thấy Tần Hàn Mạt và Trịnh Trọng không có động tĩnh gì, cô ta nhếch miệng. Hai người này thật là khờ, chuyện tốt như vậy cũng không muốn đi làm. Thế nhưng vừa rồi cô ta ta đã có chút thất thố, lúc này không thể lại làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Người của tiểu đội Lôi Đình không yếu, rất nhanh đã trở về. Ngay cả Đặng Bảo Bình và một nữ sinh khác trong đội tên Dương Tình Thiên cũng đều xách theo mười cái đầu Zombie trở về.

Tài nấu nướng của Tần Nhất rất tốt, thịt kho tàu mềm thơm ngọt khiến cả bọn ăn đến mức miệng đầy mỡ, mấy cái hán tử như Cao Viễn càng là hô to sảng khoái.

Một bữa cơm, người của tiểu đội Lôi Đình và nhóm người Tần Nhất thân cận hơn rất nhiều. Trái lại, ba người Tần Kiều Kiều một mực trầm mặc ngồi ở trong xó, vừa nhìn chính là bị cô lập.

Tần Nhất khẩy khẩy ba sợi lông ngốc trên đầu Tiểu Lam, tiểu gia hỏa ăn no rồi thì thoải mái làm ổ trong ngực Tần Nhất, mắt nhỏ xíu híp híp lại, rõ ràng là đã buồn ngủ.

Tiểu gia hỏa dựa vào vẻ ngoài mập mạp và bộ lông xù mềm mại triệt để làm cho tiểu đội Lôi Đình bị mê đảo, đặc biệt là hai cô gái nhỏ của đội nhà người ta.

Nhìn thấy bộ dáng hài lòng của tiểu gia hỏa, khóe miệng Tần Nhất hiện lên một nụ cười yếu ớt. Dư quang liếc về nơi hẻo lánh bên trong trạm xăng dầu mà ba người Tần Kiều Kiều đang ngồi, trong mắt phượng tản ra lấm ta lấm tấm ý cười, bị cô lập sao, vừa vặn thuận tiện cho cô động thủ.

Từ một khắc Tần Kiều Kiều tới, Tần Nhất không định để cho cô ta còn sống trở về, nhiệm vụ lần này là một cơ hội tuyệt vời.

Tần Nhất đứng lên gọi Cao Viễn: "Cao đại ca, chúng ta tới thương lượng một chút biện pháp đối phó. Zombie trong bệnh viện rất nhiều, nếu như tùy tiện tiến vào, chỉ sợ sẽ có gặp nguy hiểm."

Cao Viễn đương nhiên là đồng ý: "Chúng ta tách ra hay đi chung?"

Tần Kiều Kiều cũng tiến lại gần, cười giả tạo nói xen vào: "Đương nhiên là đi chung, mọi người cùng một chỗ mới có thể chiếu ứng lẫn nhau. Hơn nữa, người nhiều sức mạnh cũng lớn, Zombie mà thôi, sao có thể địch nổi nhân loại chúng ta."

Tần Kiều Kiều tự cho rằng lời mình nói hào hùng vạn trượng, tất cả mọi người đều sẽ bị cô ta lây nhiễm.

Nhưng mà, cũng không có ai thèm để ý cô ta.

Cao Viễn trực tiếp hỏi Vân Hoán, ở chỗ này, anh ta và Vân Hoán phân biệt là hai đội trưởng của hai tiểu đội: "Vân đội trưởng, anh thấy thế nào?"

Vân Hoán mặt không biểu tình, môi mỏng gợi cảm nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Đi chung."

Lâm Thanh cười tủm tỉm đề nghị: "Không bằng như vậy đi, buổi chiều chúng ta đi trước thăm dò tình huống, xem xét lộ tuyến, thời hạn cuối cùng của nhiệm vụ lần này là ba ngày sau, chúng ta có đủ thời gian."

Suy nghĩ của Lâm Thanh giống với ý định của Cao Viễn, anh ta gật đầu đồng ý.

Ba người Tần Kiều Kiều triệt để bị xem nhẹ.

Tần Kiều Kiều bị xem nhẹ cũng không tức giận, bởi vì cô ta đột nhiên phát hiện ra đội trưởng của tiểu đội Vân Hoán cũng là một đại soái ca.

Vừa rồi người này nói giúp cô ta, trong lòng Tần Kiều Kiều có chút ngượng ngùng. Cô ta vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Vân Hoán vài lần, trong lòng như có hươu con xông loạn.

Tần Nhất thu toàn bộ phản ứng của Tần Kiều Kiều vào trong mắt, mắt phượng không nhịn được hiện lên sự mỉa mai. Xem ra cô phải nhanh một chút giải quyết Tần Kiều Kiều.

Sau khi thương lượng xong, đoàn người bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Lúc này Tần Kiều Kiều bước nhỏ đi đến trước mặt Vân Hoán, cười ngọt ngào nói: "Vân đội trưởng, mới vừa rồi cảm ơn anh thay em giải vây."

Chương 163: Cố ý

Tần Nhất lạnh nhạt nhìn Tần Kiều Kiều làm trò. Đời trước Tần Kiều Kiều sẽ không ngu ngốc như thế, bởi vì có cô ở bên.

Có một người từ đầu đến chân đều không sánh bằng cô ta ở cạnh, đương nhiên hình tượng của Tần Kiều Kiều là tốt nhất. Tần Kiều Kiều thích soái ca, nhưng cái danh đó sẽ đổ lên trên người cô. Thế là tất cả mọi người trong căn cứ Z đều biết, Tần Kiều Kiều ôn nhu thiện lương, mà Tần Nhất cô là một hoa si khiến người ta chán ghét.

Bọn người Cao Viễn dừng bước, vẻ mặt như nuốt phải ruồi. CMN, cô gái này mắc chứng vọng tưởng à?

Sắc mặt Tần Hàn Mạt cũng không dễ nhìn, trên mặt là biểu tình không thể tin.

Tần Kiều Kiều ngó lơ ánh mắt của người khác, cô ta xấu hổ nhìn Vân Hoán: "Vân đội trưởng, em là Tần Kiều Kiều, rất hân hạnh được biết anh."

Vân Hoán không thèm cho Tần Kiều Kiều một ánh mắt, trực tiếp lướt qua cô ta đi về phía Tần Nhất, cầm lấy ba lô trên tay thiếu niên: "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."

Khóe miệng Tần Nhất nhếch lên, ngoan ngoãn đi theo sau Vân Hoán.

Mấy người Cao Viễn cũng theo sau rời đi, không ai quan tâm đến ba người Tần Kiều Kiều. Muốn hỏi vì sao à? Vì bọn họ hoàn toàn bị Tần Kiều Kiều hạ gục.

Em gái này quá dũng mãnh rồi, nếu như mắt bọn họ không có bị mù thì trước đó không lâu Tần Kiều Kiều mới lấy lòng Tần Nhất, biểu đạt sự yêu mến. Giờ nhanh như vậy đã chuyển sang người khác rồi.

Bốn người đàn ông trong tiểu đội của Cao Viễn bày tỏ, không đi thì làm gì, bọn họ cũng không muốn ở lại làm người tiếp theo được "thổ lộ".

Lập tức bên trong trạm xăng dầu chỉ còn lại ba người Tần Kiều Kiều. Tần Kiều Kiều trưng ra vẻ mặt mờ mịt và tủi thân nhìn Tần Hàn Mạt: "Anh hai, có phải em làm gì sai không? Tại sao tất cả mọi người đều không để ý tới chúng ta? Em, em chỉ là muốn nói lời cảm ơn với Vân đội trưởng thôi mà."

Nghe em gái nói thế, nghi hoặc dưới đáy lòng Tần Hàn Mạt biến mất hơn phân nửa. Đúng vậy, Kiều Kiều chỉ đơn thuần muốn hướng bọn họ nói lời cảm ơn, là cách lý giải của đám người đó có vấn đề, không thể trách Kiều Kiều.

Trịnh Trọng cũng nghĩ như vậy, anh ta sờ lên đầu Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều không có sai, là cách lý giải của những người kia có vấn đề, em làm rất tốt."

Tần Kiều Kiều ngượng ngùng cười cười, chỗ sâu dưới đáy mắt lại có từng tia từng tia ảo não và tình thế bắt buộc.

Thành phố R là một thành thị nhỏ, qua đường giáp ranh là có thể tiến vào trung tâm thành phố. Mặc dù thành phố R có quy mô không lớn, nhưng bệnh viện ở đây lại không thiếu trang thiết bị chữa bệnh tiên tiến, hiện đều đang ở trong bệnh viện Minh Nguyệt. Bệnh viện Minh Nguyệt của thành phố R còn nằm trong top mười bệnh viện tốt nhất cả nước.

Nhiệm vụ chuyến đi lần này của bọn họ chính là trang thiết bị chữa bệnh của bệnh viện Minh Nguyệt.

Ban ngày, Zombie hoạt động không nhiều, thế nhưng mấy người nhóm Tần Nhất vẫn hấp dẫn không ít Zombie tới. Zombie thời điểm này hơn phân nửa là Zombie cấp một, cấp hai cũng có nhưng rất ít, cấp ba thì càng không cần phải nói.

Một đám Zombie cấp một đối với tiểu đội Vân Hoán mà nói căn bản không tốn sức, ngay cả với tiểu đội Lôi Đình cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có một Tần Kiều Kiều đến kéo chân sau bọn họ.

Tần Nhất ngưng tụ ra một cây băng tiễn đâm xuyên đầu Zombie phía trước, nghe thấy tiếng hét chói tai truyền đến ngay bên tai, không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai.

Bị tiếng hét làm cho bực mình, Tần Nhất vung đại đao, bắt đầu đi thu hoạch đầu Zombie. Đám người Vân Hoán ở bên cạnh nhìn cô, thời điểm nhàm chán cũng thuận tiện thu hoạch mấy cái.

Dị năng hệ băng của Tần Nhất vừa mới lên tới cấp năm, đám Zombie này vừa vặn có thể để cho cô luyện tay một chút, ổn định lại dị năng trong cơ thể.

Từng cái đầu của Zombie lăn lộc cộc lộc cộc đến dưới chân Tần Kiều Kiều, làn da màu xanh đen, mặt mũi dữ tợn, làm cho người nhìn cảm thấy buồn nôn, tất cả gộp lại làm cho Tần Kiều Kiều sụp đổ, hét ầm lên.

"Anh hai, anh hai, mau giúp em! Mau đá hết những thứ buồn nôn này đi, nhanh lên, nhanh lên!"

Tần Hàn Mạt vội vàng đáp ứng, cùng Trịnh Trọng cuống quít đá mấy cái đầu Zombie bên chân Tần Kiều Kiều đi chỗ khác.

Bình Luận (0)
Comment