[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 192

Edit by Thanh tỷ

Chương 192: Sau lưng phát lạnh

Tần Nhất liếc xéo anh ta, nhưng cũng không nhịn được bật cười.

Lâm Bạch nâng trán, anh trai ngốc này, coi như muốn chọc cho Nhất Nhất vui vẻ cũng không cần nghĩ ra cái chiêu tổn hại mặt mũi này chứ, thật sự là dùng thực lực đi tìm đường chết mà.

Vương Ổn Ổn bị bộ dáng phong tình vạn chủng của Lâm Thanh chọc cho vui vẻ, cười đến nghiêng ngả. Mắt thấy thật sự sắp ngã, Lâm Bạch đã kịp thời đỡ lấy cô ấy.

Hương thơm thanh trúc nhàn nhạt mang theo cả hormone nam tính truyền đến. Khuôn mặt nhỏ của Vương Ổn Ổn hơi đỏ lên, nhưng mọi người đều tưởng rằng cô ấy cười quá sức, ai cũng không nhìn ra sự khác thường của Vương Ổn Ổn.

Lâm Bạch lập tức buông tay, trong mắt hồ ly hẹp dài vẫn là một mảnh ôn nhu như cũ, nho nhã như một thân sĩ.

Lâm Thanh ho khan vài tiếng: "Được rồi được rồi, tôi đều đã hi sinh đến nước này, mấy người cười cũng cười đủ rồi, Nhất Nhất nể mặt ăn một miếng nha."

Tần Nhất cong môi khẽ cười, lông mi đen vẽ lên một đạo đường cong: "Được, mỹ nhân đã quan tâm bổn công tử như vậy, bổn công tử tự nhiên nể mặt. Hầu hạ tốt, bổn công tử sẽ có thưởng."

Nói xong, Tần Nhất còn khẽ gẩy cằm Lâm Thanh một cái, mắt phượng xinh đẹp đa tình sâu thẳm, huýt sáo một tiếng thật vang, sắc khí tràn đầy.

Lâm Thanh bất đắc dĩ trừng mắt với Tần Nhất, tên tiểu tử này thật đúng là chơi nghiện rồi. Anh giơ tay nhẹ nhàng gõ lên đầu Tần Nhất: "Tốt, chơi đủ rồi thì đến húp cháo."

Lâm Thanh múc một thìa cháo, đang chuẩn bị đút cho đại gia ăn, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh. Cảm giác giống như con mồi bị dã thú để mắt tới, cái lạnh từ trong xương cốt truyền đến. Lâm Thanh khẽ run rẩy, trực giác nói cho anh ta biết, anh ta hiện tại rất nguy hiểm.

Lâm Thanh cứng nhắc quay đầu lại, sau đó liền trông thấy Vân Hoán một thân thanh lãnh đang đứng ở cửa, bên trong đôi mắt đào hoa đạm mạc vẫn là sự xa cách như ngày xưa, thế nhưng Lâm Thanh lại cảm thấy có cái gì đó đã thay đổi.

Tần Nhất ngẩng đầu, cũng nhìn thấy người đàn ông quý khí ưu nhã đang đứng ở cửa, trong lòng liền thấy vui mừng, nhưng lập tức chú ý tới khí lạnh dưới đáy mắt Vân Hoán: "Hoán ca, mau tới ăn cơm."

Vân Hoán nhẹ gật đầu, lập tức duỗi đôi chân dài đi tới. Anh cực kỳ tự nhiên tiếp nhận bát cháo trên tay Lâm Thanh, sau đó sờ lên trán thiếu niên, xác định không sốt: "Mau ăn nào."

Lập tức múc một chìa cháo đưa tới bên môi Tần Nhất, Tần Nhất bất đắc dĩ ngoan ngoãn há miệng. Kỳ thật cô có thể tự mình ăn, thế nhưng thấy sự không vui trong mắt Vân Hoán, đành mặc cho Vân Hoán đút ăn.

Thiếu niên thuận theo khiến khói mù âm u trong mắt Vân Hoán tản đi mấy phần. Vân Hoán không nói một tiếng, cứ thế yên lặng đút Tần Nhất ăn. Nhìn thiếu niên như chú chuột hamster ăn hết bát cháo, dáng vẻ vô cùng đáng yêu khiến người ta nhịn không được muốn xoa xoa đầu cậu. Trên thực tế, Vân Hoán đã làm như vậy.

Thấy Tần Nhất ăn ngon miệng, mấy người Lâm Bạch cũng thoáng yên tâm. Tần Nhất vừa ăn xong thì thấy Trịnh Trọng chậm rãi đi tới.

Tần Nhất nghiêng nghiêng đầu nhìn Trịnh Trọng sắc mặt hồng nhuận, khí thế hăng hái, hơi có chút sững sờ, người này hình như có chút không giống trước...khắp người xuân ý.

Tần Nhất dừng một chút, cúi đầu xuống, mắt phượng tĩnh mịch, thì ra là thế.

"Còn muốn ăn nữa không?" Vân Hoán không nhìn Trịnh Trọng, trực tiếp coi anh ta như không khí. Trước kia anh đã không thích Trịnh Trọng, hiện tại càng chán ghét hơn. Biết rõ Tần Kiều Kiều là vị hôn thê của Trần Triệt, nhưng vẫn cùng cô ta làm chuyện cẩu thả sau lưng Trần Triệt trong trạm xăng dầu.

Tần Nhất lắc đầu, cô đã no rồi: "Hoán ca, tôi ăn no rồi, anh còn chưa ăn gì đâu, mau đi ăn đi."

Vân Hoán còn chưa lên tiếng, Trịnh Trọng đã ho khan vài tiếng, có chút bất mãn trừng Vân Hoán. Anh ta ở chỗ này lâu như vậy, thế mà người này không thèm để ý tới anh ta. Hừ, quả nhiên rất làm người ta ghét.

"Đại Bạch, cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Chương 193: Không cho

Vân Hoán ung dung tiếp nhận bát cháo Lâm Thanh cẩn thận từng li từng tí đưa cho anh, tùy ý quấy quấy, bên trong ưu nhã mang theo quý khí: "Có chuyện gì ở thì nói đây đi."

Lông mày Trịnh Trọng nhăn lại: "Tôi muốn nói chuyện với Đại Bạch, không phải muốn nói với cậu, cậu dựa vào cái gì muốn tôi ở chỗ này nói, sao có thể bá đạo như vậy"

Trịnh Trọng rất ghét Vân Hoán. Anh ta và Trần Triệt từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng từ khi tên tiểu tử thối Vân Hoán khiến người ta ngứa mắt này tới, tất cả trọng tâm của Trần Triệt đều đặt ở trên người Vân Hoán. Chuyện gì Trần Triệt cũng che chở Vân Hoán, có thể nói Vân Hoán một mình bá chiếm Trần Triệt.

Vân Hoán cười lạnh, gương mặt trơn bóng trắng nõn lộ ra góc cạnh anh tuấn nhưng lạnh lùng, lông mày lưỡi mác sắc bén khẽ giương lên, lông mi dài mà hơi cong, đôi mắt đào hoa âm u mà thâm thúy, lộ ra sự lãnh đạm hờ hững. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng mịn như cánh hoa hồng.

Ngũ quan lập thể tuấn tú như đao khắc, cả người phát ra một loại chi khí vương giả uy chấn thiên hạ, trên khuôn mặt quý khí anh tuấn lúc này chứa đựng một nụ cười lạnh.

"Bá đạo? Vậy thì sao? Vân Hoán tôi chính là bá đạo như thế đấy, anh làm gì được tôi? Anh vẫn cho rằng Đại Bạch sẽ nghe lời anh à?"

Một câu cuối cùng, Vân Hoán hờ hững nói, nhưng lại mạnh mẽ làm cho trái tim Trịnh Trọng nhói đau. (có drama?)

Thế nhưng Trịnh Trọng không thể không thừa nhận, anh ta quả thực không thể làm gì được Vân Hoán. Ngay cả gia tộc của anh ta cũng đều phải kiêng kị người được xưng là Đế thiếu trước mặt.

Quan sát Tần Kiều Kiều, Trịnh Trọng nhịn xuống nhục nhã cùng tức giận trong lòng, khó có được trưng ra vẻ mặt ôn hòa với Vân Hoán: "Nói với cậu cũng được, tôi chỉ là đến muốn một bát cháo của các cậu. Dựa vào tình cảm nhiều năm của chúng ta, cậu sẽ không ngay cả một bát cháo cũng không nỡ cho chứ?"

Nếu có thể, anh ta hoàn toàn không muốn đòi hỏi thứ gì từ Vân Hoán, vì chuyện này khiến anh ta cảm thấy mình thấp hơn Vân Hoán một bậc.

"Giao tình nhiều năm?" Vân Hoán lặp đi lặp lại câu nói này mấy lần, khóe môi nhếch miệng lên một nụ cười trào phúng đến cực điểm. Ngay cả đôi mắt đào hoa lạnh đạm cũng câu lên đường cong: "Phải, giao tình nhiều năm, đương nhiên tôi nhớ kỹ. Thế nhưng, tôi không muốn cho anh."

Tần Nhất vụиɠ ŧяộʍ nhìn thoáng qua Vân Hoán, luôn cảm thấy bộ dạng này của Vân Hoán có chút vô lại, có chút lưu manh, thế nhưng vẫn rất câu người.

Trịnh Trọng bị nghẹn, khuôn mặt tuấn lãng đỏ bừng lên. Anh ta đã ăn nói khép nép như thế rồi, người này vậy mà còn từ chối anh ta?

Sở Mặc Hòa hừ hừ nhìn Trịnh Trọng đang khó chịu, trên gương mặt búp bê tinh xảo tràn đầy sự không vui nói: "Lão Đại đã nói không cho anh, sao anh còn chưa đi? Anh ở chỗ này, tôi ngay cả hứng thú ăn cơm cũng đều không có, mau đi nhanh đi."

Trịnh Trọng sẽ không phát giận với Vân Hoán, nhưng còn Sở Mặc Hòa anh ta hoàn toàn không sợ. Trong mắt anh ta, những người này đều là thuộc hạ của Vân Hoán, căn bản không dám bất kính với Thiếu gia Trịnh gia anh ta.

"Sở Mặc Hòa, đừng tưởng rằng có Vân Hoán che chở mày thì mày dám nói chuyện như vậy với tao." Lửa giận của Trịnh Trọng đã đạt đến đỉnh phong, thanh âm trong nháy mắt được nâng lên rất cao, người bên trong trạm xăng dầu đều nghe được thanh âm có chút bén nhọn này.

Bánh bích quy và chai nước trên tay Trương Tuệ "lạch cạch" rơi xuống đất, trong mắt bà ta có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Sau đó đôi môi run rẩy nhìn về phía Lan Hương bên cạnh: "Hương Hương, cháu có nghe thấy không? Vừa nãy, vừa nãy người kia gọi đối phương là Sở Mặc Hòa?"

Trong lòng Lan Hương hoảng hốt, thầm nghĩ hỏng bét, con ngươi cô ta đảo một vòng, trên mặt bày ra bộ dạng kinh ngạc: "Dì Tuệ, có phải dì nghe nhầm rồi không, cháu không nghe thấy. Trong góc này tiếng vọng có chút không tốt, có khả năng dì đã nghe nhầm."

"Thật sao?" Trương Tuệ có chút nghi ngờ, bà ta quả thực nghe được cái tên "Sở Mặc Hòa" này, sao Lan Hương lại nói không nghe được, chẳng lẽ thật sự là bà ta nghe lầm?

"Dì Tuệ, dì là do quá mệt mỏi, mấy ngày nay dì chưa được ngủ một giấc ngon lành, khẳng định là đã nghe nhầm, đợi lát nữa ngủ một giấc sẽ tốt thôi." Lan Hương nhẹ nhàng cười nói.

Bình Luận (0)
Comment