[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 26

Edit by Thanh tỷ

Chương 26: Tiểu đội Vân Hoán

Băng Phượng bị Tần Nhất nhìn đến chột dạ, biết chủ nhân nhà mình là một quỷ súc, đành khai báo thật: "Ờ thì...bổn điện hạ vẫn đang ở thời kỳ ấu sinh, về sau trưởng thành rồi thì có thể."

Tần Nhất thầm nghĩ quả nhiên, nhưng cô vốn cũng không quá trông cậy vào gà con mập mạp này, a, không phải, là tiểu Phượng Hoàng sẽ có năng lực giúp đỡ mình.

Chỉ có điều Băng Phượng nói cũng đúng, bây giờ nó còn nhỏ, nhưng rốt cuộc bản thân nó vẫn là thượng cổ thần thú, sau khi nó trưởng thành khẳng định sẽ là một sự trợ giúp lớn đối với cô.

Không đề cập tới cái này thì vật nhỏ này tốt xấu gì cũng đã ký kết khế ước với cô, cô có thể cảm giác được tâm linh hai người tương liên, trong tiềm thức đã nhận định vật nhỏ này là mình người rồi. Tần Nhất không phải là người tốt, nhưng cô rất bao che khuyết điểm.

"Cần gì?"

Băng Phượng sửng sốt, trên đầu có ba sợi lông ngốc ngốc vểnh lên, hiển nhiên không ngờ tới Tần Nhất dễ nói chuyện như vậy, dưới đáy lòng nó có một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua.

Xem ở phân nhượng nữ nhân ngu xuẩn này đối xử với nó không tệ, Băng Phượng điện hạ vĩ đại nó liền nhận định nữ nhân ngu xuẩn này là người của mình.

"Tinh hạch, ta cần hấp thu năng lượng trong tinh hạch."

Tần Nhất thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là thứ gì cổ quái kỳ lạ. Ở tận thế, thứ không bao giờ thiếu chính là tinh hạch, Zombie nhiều, tinh hạch cũng nhiều.

Hơn nữa dị năng giả cũng có thể sử dụng tinh hạch đề cao thực lực bản thân. Mặc dù sẽ có tai họa ngầm nhưng vẫn có rất nhiều dị năng giả nguyện ý hấp thụ.

Nhưng mà sau này, khi Tần Nhất nhớ lại suy nghĩ của mình ngày hôm nay, hận không thể nhét dạ dày vương nào đó vào lại trong vỏ trứng.

Băng Phượng không muốn bị chủ nhân nhà mình ghét bỏ, nó chủ động cho thấy giá trị của bản thân: "Ta với không gian này tương liên, lúc ngươi không có ở đây, những trái cây rau dưa trong không gian ta có thể giúp ngươi thu hoạch, trồng trọt cũng không cần ngươi phí sức. Với lại, mặc dù ta không biết tại sao ngươi muốn nữ giả nam, nhưng sau này ta có thể dùng thuật huyễn hoặc của ta giúp ngươi ngụy trang, so với chính ngươi tự mình làm thì vừa bớt việc lại an toàn hơn."

Tần Nhất thật không ngờ vật nhỏ này lại còn có thuật huyễn hoặc, đúng là tiện nghi cho cô rồi.

Tận thế, tuy nói người mạnh làm vua, nhưng phái nữ vốn ở thế yếu. Cho dù là nữ dị năng giả thì cũng sẽ có nam dị năng giả cường đại bắt cóc các cô đi giam giữ, đơn giản chỉ là vì sinh hạ ra đời sau cường đại cho bản thân.

Cho nên Tần Nhất lựa chọn giả nam, còn hầu kết là do Tần Nhất dùng dị năng tinh thần của mình huyễn hóa ra. Mặc dù hữu dụng nhưng quá tiêu hao tinh thần lực, hiện tại có Băng Phượng, ngược lại cô có thể bớt được một việc đáng lo.

Tần Nhất lấy ra một cái bát sạch trong kho hàng, sau đó gắp mấy miếng xương sườn chưa đụng tới trong hộp cơm sang, rồi đặt bát trước mặt Băng Phượng: "Ăn đi."

Ba sợi lông ngốc ngốc trên đầu Băng Phượng vì tâm tình nó tốt mà khẽ đung đưa, tuy ghét bỏ cái bát trước mặt quá đơn giản không tinh tế, căn bản không xứng với thân phận Băng Phượng điện hạ vĩ đại của nó, nhưng vẫn nể mặt mà cúi xuống ngậm xương sườn lên ăn.

Tần Nhất nhìn Băng Phượng ăn hết một miếng xương sườn lại tiếp một miếng khác, đột nhiên hỏi: "Mày chưa có tên đúng không?"

Tiểu Phượng Hoàng đang đấu tranh với khối xương sườn, thuận miệng trả lời: "Chít chít chít chít." Đúng vậy.

Tần Nhất nhìn thoáng qua Băng Phượng, vuốt vuốt cái cằm trơn bóng: "Vậy gọi mày là Tiểu Lam nha."

Đang ăn vui vẻ, Băng Phượng tùy ý gật đầu, nửa ngày sau mới phản ứng lại kịp, ngơ ngác nhìn Tần Nhất, miếng xương sườn đang gặm dở rớt mất cũng không có bất kỳ phản ứng gì: "Chít?"

Tần Nhất lại gắp một khối xương sườn khác cho Băng Phượng, không phải, là Tiểu Lam. Đôi mắt phượng lạnh như băng khó có được nhiễm ý cười vui vẻ: "Ừ, định vậy đi."

Tần Nhất từ trong không gian lấy ra một chiếc xe, trong con ngươi luôn lãnh đạm nhiễm ý cười. Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng sống không bằng chết của Tiểu Lam, khóe miệng Tần Nhất không nhịn được cong lên.

Xe chạy không bao lâu, Tần Nhất phát hiện phía trước có mấy người bị một đám Zombie vây quanh, trong đó có một người được cõng trên lưng, hình như là bị Zombie cắn dẫn đến lây nhiễm vi-rút.

Tình huống rất không lạc quan.

Dường như bọn họ cũng nhìn thấy Tần Nhất, ánh mắt một người trong đó rõ ràng sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm đi.

Cũng đúng, dưới tình huống trước mắt thì làm gì có người nguyện bất chấp nguy hiểm vì bọn họ cơ chứ.

Nhưng Tần Nhất lại bị một người trong số họ làm mờ mắt, đó là...

Tần Nhất không tự chủ được bật thốt ra tiếng, gọi lên tên người nọ: "Vân Hoán."





Chương 27: Đế thiếu

Đỗ Nguyên cõng Sở Mặc Hòa đang phát sốt cao, trên gương mặt anh ta tràn đầy lo lắng. Zombie xung quanh càng ngày càng nhiều, nhưng lão tam và anh ta lại bị Zombie cắn một cái, cũng không biết tình trạng bây giờ của lão tam ra sao.

Đỗ Nguyên nhìn lão đại mặt lạnh tanh đang không ngừng ở phía trước giết Zombie, khó khăn mở miệng: "Lão đại, nếu không mọi người đi trước đi."

Khí lạnh trên người Vân Hoán tỏa ra, động tác gϊếŧ Zombie nhanh thêm mấy phần, môi mỏng của anh mím chặt nhưng sắc mặt lại từ từ tái nhợt.

Lâm Thanh và Lâm Bạch một bên giết Zombie, một bên hướng Đỗ Nguyên quát: "Cậu đang nói linh tinh gì đấy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ hai người lại."

Nói xong, động tác trên tay lại nhanh thêm mấy phần. Nhưng cứ một lớp Zombie chết đi thì lại có một lớp Zombie khác tiến lên thay thế.

Đầu ba người dần dần đều toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt càng tái nhợt, rõ ràng là thể lực đã sắp chống đỡ không nổi rồi.

Trong lòng Đỗ Nguyên cảm động, anh ta và lão tam đã bị lây nhiễm vi-rút độc, nguy cơ bị biến thành Zombie rất lớn, nhưng mấy người lão đại lại không vứt bỏ bọn họ.

Phần cảm tình này, phần nghĩa khí này, đáng giá.

Nhưng so với việc cả năm người bọn họ cùng chết ở nơi này, anh ta vẫn hy vọng bọn lão đại có thể sống sót, tiếp tục sống thật tốt.

Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng vi-rút đang chảy xuôi trong thân thể của mình, máu của anh ta đang đông đặc lại, nói không chừng rất nhanh sẽ phải biến thành Zombie.

Đỗ Nguyên vừa muốn mở miệng thì phát hiện cách chỗ bọn họ không xa có một chiếc Land Rover. Đôi mắt anh ta sáng lên, có xe, vậy đại biểu là có người.

Nhưng lập tức ánh mắt của anh ta lại ảm đạm xuống, cho dù có người thì thế nào? Với tình huống hiện tại, người ta căn bản sẽ không tới cứu bọn họ.

Đang lúc Đỗ Nguyên cảm thấy tuyệt vọng, anh ta cảm thấy có người đi qua trước mặt mình.

Nhìn kỹ lại, là một thiếu niên lớn lên đặc biệt xinh đẹp. Thiếu niên cầm một cây đại đao xông vào giữa đám Zombie, trong nháy mắt Zombie đã chết hơn phân nửa.

Trong xe Land Rover, Tần Nhất lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía sau nhìn Vân Hoán đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm tư nhất thời bay xa.

Đời trước có không ít căn cứ thi nhau mọc lên, có một vài căn cứ là do chính phủ lập nên, cũng có một vài cái là do dị năng giả có năng lực cường hãn chính mình kiến tạo. Trong đó nổi danh nhất chính là căn cứ Kinh Đô cùng khu cứu viện thành phố Z, nhưng thần bí nhất lại là Đế quốc.

Đúng vậy, căn cứ thần bí kia tên là Đế quốc, căn cứ trưởng chính là Vân Hoán, người đời tôn xưng Đế thiếu.

Đế quốc thần bí, không có ai biết vị trí cụ thể của Đế quốc, hơn nữa người trong đế quốc vô cùng đoàn kết. Tình cảm của Vân Hoán và năm người anh em trong đội rất kiên định, chưa từng xảy ra chuyện tranh quyền.

Đế thiếu Vân Hoán cũng rất thần bí, mỗi lần khi xuất hiện luôn đeo mặt nạ, có rất ít người thấy được mặt mũi thực sự của anh ta.

Tần Nhất đã thấy qua, khi đó cô đang một mình đối mặt với Zombie dị năng cấp sáu, suýt chút nữa thì bỏ mạng, là Vân Hoán cứu cô.

Mặc dù lúc đó Vân Hoán không đeo mặt nạ, nhưng hồ ly Lâm Thanh của Đế quốc lại ở bên cạnh anh, do đó Tần Nhất mới biết được người nọ là Đế thiếu Vân Hoán.

Có lẽ đối với Vân Hoán mà nói, cứu cô chẳng qua chỉ là tiện tay, nhưng đối với Tần Nhất mà nói, lại là ân tình lớn.

Nhưng mà đời trước Tần Nhất còn chưa kịp báo ân đã bị Tần Kiều Kiều đưa cho bác sĩ Lâm. Đời này trái lại cô có thể trả lại phần nhân tình này cho Vân Hoán.

Sau khi lên xe, cuối cùng Đỗ Nguyên không trụ được nữa liền hôn mê bất tỉnh. Tình hình trước mắt là trong đội Vân Hoán năm người thì có hai người bị nhiễm vi-rút, ba người còn lại tuy không bị Zombie cắn bị thương, nhưng tinh thần và thể lực lao lực quá độ, thể lực không đủ để tiếp tục chống đỡ.

Lâm Thanh nghỉ ngơi một lát tinh thần đã khôi phục sơ sơ, nhìn thiếu niên đang lái xe phía trước, trong mắt không nhịn được thoáng hiện lên một tia kinh diễm.

Anh ta vẫn luôn cho rằng không ai có thể so được với lão đại nhà mình, nhưng người thiếu niên trước mắt này, bất kể là về dung mạo bên ngoài hay khí thế trên người đều không kém lão đại nhà anh ta chút nào.

Bình Luận (0)
Comment