[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 270

Edit by Thanh tỷ

Chương 270: Công tử say rượu (2)

Trần Triệt lần này rất hối hận, anh ta nào biết Tần Nhất một ngụm đã gục, sờ một đôi mắt gấu mèo, Trần Triệt đau nhe răng nhếch miệng.

Vân Hoán lại nắm chặt tay Tần Nhất, không cho cô động, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Thất Thất, em say, tôi dẫn em đi nghỉ ngơi, được không?"

Tần Nhất ngây ngốc thất thần, giãy dụa hai tay, đôi môi tiên diễm ướŧ áŧ bất mãn lẩm bẩm: "Soái ca, soái ca."

Vân Hoán bất đắc dĩ, nới lỏng hai tay, sau đó hai tay vòng qua nâng pp của Tần Nhất lên, bế cô như bế một đứa trẻ con, cũng mặc cho Tần Nhất giày xéo mặt anh.

"Triệt gia đã thích uống rượu như thế, Đại Bạch nhớ bồi Triệt gia cho thật tốt, mời Triệt gia uống hết toàn bộ bình rượu đế kia." Trước khi đi, Vân Hoán còn không quên Trần Triệt.

Lâm Bạch mỉm cười: "Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, lão Đại."

Trần Triệt kêu rên, lần này thảm rồi, đây chính là một bình rượu đế đó, toàn bộ cho vào bụng thì ngày mai đừng nghĩ tỉnh dậy được.

Căn nhà này tổng cộng có ba phòng ngủ, Vân Hoán chọn lấy một phòng rồi ôm Tần Nhất vào. Tần Nhất say rượu ngược lại rất ngoan, không khóc không nháo, chỉ là nhìn chằm chằm người ta cười ngây ngô.

Vân Hoán vắt khăn lông lau mặt cho Tần Nhất, Tần Nhất cũng không nháo, giống như là con búp bê tinh xảo, mấy sợi tóc dài quét qua lòng bàn tay Vân Hoán, có chút ngứa, mang theo cảm giác tê tê.

Vân Hoán hơi chấn động, men rượu bắt đầu đi lên, cả người có chút khô nóng, tiện tay cởi ra mấy cúc trên áo sơ mi, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm lộ ra, làm cho người ta điên cuồng.

Cởϊ áσ khoác ngoài và giày cho Tần Nhất, Vân Hoán nhìn người vẫn không chịu nhắm mắt lại có chút bất đắc dĩ, anh kiên nhẫn dỗ dành Tần Nhất: "Ngoan ngoãn đi ngủ."

Tần Nhất đập đập chân xuống giường, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, đôi môi chu lên, đôi mắt phượng ướt sũng, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương, làm cho lòng người mềm nhũn, muốn đem tất cả thứ tốt đẹp nhất trên thế gian đều cho cô.

"Nóng, đau đầu, không thoải mái." Tần Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm, vô cùng yếu ớt.

Vân Hoán cười trầm thấp, dưới ánh đèn hơi mờ tối trong phòng lộ ra mập mờ lại mê người, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân như ẩn như hiện, giống như tiên lại giống như ma.

Anh chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tần Nhất, mềm mại yêu kiều, khiến cho người ta càng thêm động tâm.

Động tâm, Vân Hoán sững sờ, làm sao anh lại nghĩ đến từ này? Sau khi rượu ngấm, Vân Hoán cảm thấy suy nghĩ của mình có phần mơ hồ, xoa xoa huyệt Thái Dương, anh đè xuống cảm giác kỳ lạ trong lòng.

"Ngoan nào, ngủ sẽ không khó chịu nữa, mau nhắm mắt lại." Vân Hoán sờ lên trán Tần Nhất, không toát mồ hôi.

Tay Vân Hoán hơi lạnh, Tần Nhất thoải mái híp híp mắt, giống như con mèo nhỏ được chủ thương yêu vuốt ve, khiến lòng Vân Hoán mềm đến không biết phải làm sao.

"Anh hát cho tôi nghe, tôi sẽ ngủ." Con ma men nhỏ lại đưa ra yêu cầu mới.

Vân Hoán véo nhẹ lên má con ma men nhỏ phiền người, xúc cảm nhẵn mịn làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay: "Muốn nghe bài gì?"

Nếu không phải nhìn thấy vẻ mơ mơ màng màng trong đôi mắt phượng của Tần, anh sẽ cho rằng tiểu gia hỏa này đang giả vờ say.

"Ừm..." Tần Nhất nghĩ nghĩ, nhưng đầu óc đã như bột nhão, không thể nghĩ ra cái gì. Đột nhiên một từ chợt lóe lên, cô thuận theo nói ra: "Chinh phục."

Vẻ mặt Vân Hoán vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lỗ tai ửng đỏ đã bán đứng anh, làm sao tiểu gia hỏa lại muốn nghe bài hát này?

"Đổi bài khác." Vân Hoán ho khan một tiếng.

Tần Nhất say rượu nổi tính xấu, cố chấp nói: "Không, muốn nghe bài này, nếu không tôi không ngủ."

Vân Hoán nhìn thấy sự bướng bỉnh trong đôi mắt phượng sáng rực, khẽ thở dài, lại nhéo mặt Tần Nhất: "Thật thua với em, tiểu yêu tinh."

Chương 271: Nụ hôn đầu ngọt ngào

Trong căn phòng mờ tối, đèn tiết kiệm năng lượng nho nhỏ phát ra vầng sáng nhạt, thanh âm thấp thuần hậu vang lên: "...đã bị em bắt làm tù binh, cứ như vậy bị em chinh phục, chặn hết tất cả đường lui, dù lòng anh có vững chắc đến đâu..."

Giọng hát của Vân Hoán rất êm tai, như tiếng đàn Cello, có mang theo mấy phần mát lạnh, Tần Nhất cùng với tiếng hát chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Hiệu quả cách âm của gian phòng không tệ, Vân Hoán cũng không lo lắng người bên ngoài nghe được. đợi sau khi Tần Nhất ngủ, Vân Hoán dừng lại.

Bên trên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng cũng nhiễm lên rặng mây đỏ ửng, đêm nay anh cũng bị Trần Triệt rót không ít. Tuy tửu lượng của anh không kém, nhưng giờ phút này lại có chút nâng nâng, suy nghĩ bắt đầu trì trệ.

Tầm mắt rơi xuống khuôn mặt đang ngủ ngon lành của Tần Nhất, trên mặt Vân Hoán hiện lên sự nhu hòa, đôi mắt đào hoa nơi nào còn có vẻ đạm mạc xa cách như ngày thường.

Tần Nhất lớn lên quả thật rất đẹp, nhưng bình thường luôn làm mặt lạnh. Người lần đầu gặp cô sẽ chú ý tới khí chất của cô đầu tiên, ngược lại gương mặt này không để ý kỹ lắm. Nhưng bây giờ nhìn cô an tĩnh nằm ngủ trên giường lại giống như một con búp bê tinh xảo.

Có lẽ là say, hoặc có lẽ là do ánh đèn quá mức ái muội, ngón tay thon dài của Vân Hoán giống như không bị khống chế, chậm rãi trượt xuống. Đầu tiên là dừng ở trán Tần Nhất, sau đó từ từ đi xuống mũi, cuối cùng dừng lại tại đôi môi hồng căng mọng xinh đẹp của Tần Nhất.

Cánh môi đỏ tươi ướŧ áŧ như cánh hoa đào sáng sớm dính sương đêm, khiến người nhìn động lòng không thôi.

Suy nghĩ và sự tự chủ của Vân Hoán giờ phút này đã bay xa, trong đầu có thanh âm liên tục mê hoặc anh, bảo anh mau cúi đầu, cúi đầu...

Cuối cùng, bốn cánh môi chạm vào nhau.

Xúc cảm mềm mềm ngọt ngọt khiến Vân Hoán khó mà tự kiềm chế, hai tay chống ở hai bên giường, anh không tự chủ được lưu luyến ở trên bờ môi Tần Nhất không muốn rời.

Không đủ, không đủ, hương vị thơm ngọt làm cho Vân Hoán như thế nào cũng thấy không đủ. Anh bắt đầu thử chậm rãi dùng môi mình ma sát cánh môi Tần Nhất, giống như là anh túc. Vân Hoán cảm thấy bản thân hơi chóng mặt, toàn thân dường như có một dòng điện chạy qua, tê tê dại dại, tốt đẹp giống như đang trên mây.

Thời gian dần dần trôi qua, chỉ ma sát bên ngoài đã không thỏa mãn được Vân Hoán, anh ngậm lấy cánh môi no đủ của Tần Nhất, nhẹ nhàng mút vào, hương vị thơm ngọt càng nhiều hơn, khiến Vân Hoán xém chút mất khống chế.

"Két" một tiếng, cửa mở, trong nháy mắt Vân Hoán hoàn hồn, vội rời khỏi đôi môi của Tần Nhất. Nhìn lại, cửa mở ra một khe nhỏ, thanh âm vụn vặt của đám người Lâm Thanh từ bên ngoài truyền vào.

Rèm cửa sổ lay động, gió mát thổi tới khiến Vân Hoán hơi thanh tỉnh một chút, cũng thổi tan sự kiều diễm mập mờ trong phòng.

Nhìn Tần Nhất thơm ngọt đang ngủ trên giường, cánh môi sưng đỏ của cô nói cho Vân Hoán biết anh vừa mới làm cái gì. Trong lòng Vân Hoán kinh ngạc, không thể tin sờ lên bờ môi chính mình.

Anh, vừa mới làm cái gì? Hương vị thơm ngọt tựa hồ vẫn còn vương lại trên môi, anh...hôn Tần Nhất?

Đầu hơi nhoi nhói, Vân Hoán thất thần trong giây lát, đôi mắt đào hoa có hơi đờ đẫn. Lúc đầu óc thanh tỉnh lại, anh day day huyệt Thái Dương có chút đau nhức.

Mới vừa rồi anh làm sao vậy, gần như tâm trí mơ hồ.

Nhéo nhéo Tần Nhất đang ngủ say, Vân Hoán bất đắc dĩ cười cười, đúng là một tiểu yêu tinh, giày vò người khác xong, ngược lại bản thân mình ngủ đến ngon lành.

Cửa lại vang lên tiếng "két két", Vân Hoán đi qua đóng cửa, sau đó quay lại nằm xuống bên cạnh Tần Nhất ngủ.

Căn nhà này chỉ có ba phòng ngủ, anh không quen ngủ chung phòng với những người khác, nhưng anh không chán ghét tiếp xúc với Tần Nhất, cho nên anh và Tần Nhất ở chung một phòng, những người khác tự mình phân hai phòng còn lại.

Trên cơ thể người bên cạnh tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, Vân Hoán cũng theo đó chầm chậm tiến vào mộng đẹp.

Ngoài cửa, trong phòng khách, đám người vẫn còn đang ồn ào. Lâm Bạch rót rượu cho Trần Triệt, ánh mắt như lơ đãng quét qua Sở Sở với sắc mặt tái nhợt đang miễn cưỡng cười. Nhớ tới lời Vân Hoán nói với anh ta lúc mới rời bàn, mắt hồ ly hẹp dài lóe lên sự lạnh lùng.

Xem ra, có vài người không thể lưu lại.

Bình Luận (0)
Comment