[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 280

Edit by Thanh tỷ

Chương 280: Nguy hiểm! Bom!

Nhìn phía Vân Hoán và Tần Nhất tình cảm bắn ra bốn phía đằng trước, đầu ngón tay Sở Sở siết chặt, trong lòng giống như có vô số rắn độc bò qua.

Vân Hoán chỉ có thể là của cô ta, bất kỳ ai cũng không thể cướp đi, chỉ hi vọng kế tiếp Hứa Ninh đừng khiến cô ta thất vọng.

Căn nhà không phải rất lớn, chỉ là xung quanh bị rừng cây che giấu, không dễ dàng bị phát hiện. Nhóm người Tần Nhất đi theo Hứa Ninh vòng ra phía sau, quả nhiên tại cửa sau căn nhà phát hiện Vệ Liêu đang hôn mê.

"Không cần lo lắng, anh ta chỉ là hít phải thuốc mê, qua hôm nay sẽ tỉnh." Hứa Ninh sợ đám người này muốn mạng mình, vội vàng giải thích.

Tần Hàn Vũ nhíu lông mày, sau đó đỡ Vệ Liêu dậy.

Lâm Thanh quan sát xung quanh, phát hiện đất chỗ góc tường dường như bị người đào qua. Lúc anh ta ngồi xổm xuống chuẩn bị xem xét kỹ hơn thì chợt nghe thấy tiếng hét chói tai.

Ngẩng đầu lên nhìn, là Sở Sở không cẩn thận bị Hứa Ninh bắt được. Khuôn mặt Hứa Ninh dữ tợn, trên tay anh ta xuất hiện một con dao.

"Tất cả đều tránh ra, không tao gϊếŧ cô ta." Hứa Ninh tay vạch một cái, trên cổ Sở Sở lập tức xuất hiện vết máu.

"Mày muốn làm gì hả, thả chị ấy ra." Sở Mặc Hòa vẻ mặt âm trầm, gương mặt trẻ con tinh xảo rõ ràng nhìn rất dễ thương, nhưng giờ phút này lại làm cho lòng người run rẩy.

Hứa Ninh ổn định tâm trạng, âm thầm nói với bản thân không cần sợ. Sở Sở trong tay anh ta chính là vương bài, đám người này hao tâm tốn sức tới cứu Sở Sở, nói rõ Sở Sở trong lòng bọn họ rất quan trọng.

"Mở cửa sau ra, để cho tao đi vào." Hứa Ninh nói.

Vân Hoán nhìn thoáng qua Lâm Bạch, Lâm Bạch là dị năng giả hệ kim, mở khóa với anh ta mà nói rất đơn giản.

Cửa sau trong nháy mắt đã mở ra, Hứa Ninh lôi kéo Sở Sở đi vào bên trong, lúc sắp tiến vào, trong nháy mắt liền đẩy Sở Sở ra. Sở Sở lảo đảo, trực tiếp đụng phải Tần Nhất. Ngay lúc Tần Nhất chưa phản ứng kịp, cô cảm giác có người đẩy cô một cái, sau đó Hứa Ninh nhanh tay lập tức bắt lấy Tần Nhất.

Trong chớp mắt, con tin bị đổi.

Tần Nhất bị bắt cũng không hoảng hốt, đến bước này rồi sao cô còn không nhìn ra, rất rõ ràng, đây là có người nhằm vào cô, muốn đối phó cô, hơn nữa là ngay ở chỗ này.

Tần Nhất cười mà như không cười nhìn Sở Sở với sắc mặt tái nhợt đang nửa dựa trên người Sở Mặc Hòa. Không kịp chờ đợi như thế sao, cô còn chưa động thủ, cô ta ngược lại đã không nhịn được động thủ trước.

Con ngươi đen của Vân Hoán trở nên âm trầm: "Thả em ấy ra."

Hứa Ninh không nói lời nào, chỉ lôi kéo Tần Nhất tiền vào phòng, nhanh chóng đóng cửa khóa lại. Vân Hoán chân dài, ngay khoảnh khắc Hứa Ninh đóng cửa liền xông vào.

Hứa Ninh không lên tiếng, trong tay miễn cưỡng ngưng ra một hỏa cầu nhỏ làm hỏng ổ khóa, lần này anh ta cũng không cần lo lắng dị năng giả hệ kim đột ngột mở cửa xông vào.

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán u ám trầm tĩnh, khí lạnh trên người phóng ra: "Thả em ấy ra, nếu không phải tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."

Hứa Ninh cười nhạt một tiếng: "Sống không bằng chết? Tao sớm đã chuẩn bị tốt cái chết rồi, nhưng trước khi chết có bọn mày cùng chôn cùng, Hứa Ninh tao cũng không lỗ."

Tần Nhất thản nhiên cười nhạt: "Xem ra có người vô cùng muốn lấy mạng tôi, tôi rất tò mò, đại thúc đã làm cái gì?"

Con ngươi Hứa Ninh co rụt lại, trên mặt cố gắng duy trì sự trấn tĩnh: "Mày đang nói linh tinh cái gì, người muốn lấy mạng mày là Hứa Ninh tao. Ai bảo mày xui xẻo như vậy, vừa vặn đụng tới tay tao. Nhưng nói cho bọn mày biết cũng không sao cả, tao ở chỗ này chôn bom hẹn giờ."

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Tần Nhất, Hứa Ninh đột nhiên có chút tự hào: "Không nghĩ tới đúng không, thằng chó Lâm Hải kia còn cất giấu đồ vật tốt như vậy. Lại nói cho hai người biết, quả bom kia còn là kiểu mới nhất, không ai có thể hủy, ha ha."

Hứa Ninh đột nhiên nở nụ cười, sau đó từng giọt nước mắt lớn rơi dưới. Ai nói đàn ông sẽ không khóc, chỉ là chưa đến lúc tuyệt vọng mà thôi.

Chương 281: Hạt giống kỳ lạ

Lâm Thanh ở ngoài cửa cũng đào được quả bom hẹn giờ lên, phía trên biểu thị còn nửa tiếng nữa. Lâm Thanh nghiên cứu một lát, vẻ mặt lo lắng hướng đám người Trần Triệt lắc đầu.

Loại bom hẹn giờ này là loại hình mới nhất, nếu là trước kia thì nửa tiếng có lẽ anh ta còn có biện pháp, nhưng bây giờ không có bất kỳ trang bị gì, anh ta căn bản không có khả năng làm được.

Trần Triệt thu hồi sự đùa giỡn trên mặt, thay vào đó là sự nghiêm túc: "Xem ra chúng ta chỉ có thể phá hỏng cửa để A Hoán và tiểu gia hỏa thoát ra."

Động tĩnh bên ngoài tự nhiên Hứa Ninh có thể nghe được, anh ta từ trong ngực móc ra một hạt giống, đột nhiên đẩy Tần Nhất về hướng Vân Hoán. Nhân lúc Vân Hoán đỡ lấy Tần Nhất, tay trái rạch cánh tay phải ra, nhét hạt giống vào trong vết thương. Chỉ thấy hạt giống nho nhỏ kia trong nháy mắt liền nảy mầm trổ nhánh.

Không đến vài giây đồng hồ, hạt giống giống như ma đậu trong truyền thuyết, nháy mắt đã mọc đầy toàn bộ phòng. Dây leo màu xanh lá tráng kiện, giống như đầu một con mãng xà to lớn đang gắt gao quấn chặt căn phòng nhỏ.

Tần Nhất từ không gian lấy ra đại đao, chém một nhát xuống đám dây leo, thế nhưng dây leo này rất tà môn, một chút vết tích đều không lưu lại.

Hứa Ninh cười to, thanh âm đáng sợ giống như ma quỷ đang gào thét. Cơ thể anh ta đang không ngừng khô quắt lại, nhành cây nho nhỏ từ trong cơ thể anh chui ra. Hứa Ninh, anh ta vậy mà làm bồn chứa cho hạt giống kỳ lạ đó!

"Vô, vô dụng, bọn mày không trốn thoát được đâu, ha ha ha ha." Hứa Ninh điên cuồng cười lớn, điên cuồng đến cực điểm.

Nhành cây mới mọc ra trong nháy mắt bao bọc anh ta lại, Tần Nhất chỉ thấy bên trên nhành cây xanh biếc xuất hiện những vết màu đỏ, không nhìn thấy Hứa Ninh đâu nữa.

Mấy người Lâm Thanh ở bên ngoài cũng bị tình cảnh trước mắt dọa cho nhảy dựng, dây leo đang bao trùm cả căn phòng là thứ quỷ gì?

Lâm Thanh tiến lên giật xé nó ra, lại dùng dao găm thử chém xuống, phát hiện dây leo giống như kim thương bất nhập: "Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì."

Sở Sở phía sau đám người sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tại sao Hứa Ninh lại lấy thứ này ra? Không phải cô ta đã dặn Lan Hương nói cho anh ta biết thứ này không thể tuỳ tiện lấy ra à?

Hạt giống này là cô ta từ trên thân thực vật biến dị bên trong mật thất lấy xuống, cô ta dùng dị năng hệ độc của mình ngâm hạt giống, không đến vài ngày hạt giống này liền biến dị.

Cô ta lúc đó chỉ là nhàm chán nghịch một chút, không nghĩ tới hạt giống này lại mang đến cho cô ta kinh hỉ ngoài ý muốn. Hạt giống này nhất định phải lấy người sống làm bồn chứa mới có thể mọc rễ nảy mầm, trong nháy mắt trở nên lớn mạnh. Tuy dây leo của nó kim thương bất nhập, nhưng sẽ không chủ động công kích người, với lại thời gian duy trì chỉ có hai mươi lăm phút.

Nhưng hạt giống này sẽ cướp đi dưỡng khí bên trong chủ thể bị nó quấn chặt lấy, cô ta từng làm thí nghiệm qua, người đó đang sống sờ sờ nhưng chỉ vì thiếu dưỡng khí mà chết.

Hạt giống tổng cộng có hai hạt, một hạt đã lấy ra làm thí nghiệm, còn một hạt khác tối hôm qua cô ta bảo Lan Hương mang tới cho Hứa Ninh. Nhưng rõ ràng cô ta đã cảnh cáo, chỉ khi có một mình Tần Nhất bị vây ở bên trong mới có thể sử dụng.

Sở Sở có chút hoảng hốt, hạt giống này hai mươi lăm phút sau sẽ chết đi, đồng thời toàn bộ những dây leo này cũng sẽ biến mất, trong khoảnh khắc đó bom sẽ phát nổ, cho dù Tần Nhất không vì thiếu dưỡng khí mà chết thì cũng sẽ bị nổ chết. Kế hoạch lần này cô ta tính toán rất hoàn hảo, chỉ duy nhất không nghĩ tới Vân Hoán sẽ tiến vào.

Nếu như người tiến vào là người khác, có lẽ cô ta sẽ không thèm đếm xỉa tới, thế nhưng người tiến vào lại là Vân Hoán, là người cô ta yêu nhất.

Sở Sở lảo đảo đi lên phía trước, điên cuồng hô to với đám người Lâm Thanh: "Mau, mau mang nước đến, thứ này sợ nước. Nhanh lên, bằng không bọn họ sẽ ngạt thở mà chết."

Lâm Thanh nghe xong, lông mày giật một cái, nhanh chóng để Đỗ Nguyên tới. Đỗ Nguyên phóng ra vài thủy cầu, quả nhiên khi dây leo gặp phải thủy cầu thì tự động rụt trở về.

Bình Luận (0)
Comment