[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 310

Edit by Thanh tỷ

Chương 310: Bảo Bảo

Tần Miễn nhìn thiếu niên trước mắt có ba phần tương tự với mình, mắt phượng thâm thúy phức tạp lại đau lòng, tất cả ngôn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài: "Bảo Bảo."

Cơ thể Tần Nhất chấn động, quật cường nhìn người Tần gia chạy đến, cô không phải con gái của Tôn Chỉ Lan, không phải!

Trong lòng Tần Hàn Vũ cũng là ngũ vị tạp trần, Bảo Bảo là nhũ danh của em gái lúc còn chưa ra đời bọn anh đặt cho. Khi đó anh năm tuổi, em trai ba tuổi, anh vô cùng mong đợi đứa em gái trong bụng mẹ, mỗi ngày đều muốn nói chuyện với cô. Lúc ấy anh còn từng thề, anh muốn bảo vệ em gái mình cả đời bình an.

Anh cũng không phải không biết những chuyện Tần Kiều Kiều làm ở sau lưng người nhà, chỉ là người Tần gia từ trước đến nay đều bao che khuyết điểm. Cô là em gái của anh, làm cái gì cũng đều là đúng, cho dù không đúng, anh ta cũng cho rằng đó là đúng. Cho nên, anh không nói một lời mà thay cô thu thập tàn cuộc.

Huống chi, Tần Kiều Kiều chẳng qua chỉ là làm chút việc nhỏ, bắt nạt Tần Nhất, cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng. Còn đối với Tần Nhất, nhà bọn họ quả thật không hề thích.

Không thích không phải vì người này không ưu tú xuất sắc, mà là vì cô như cây gai chọc vào cổ họng Tần gia. Sự tồn tại của cô không giờ phút nào không nhắc nhở bọn họ, gia đình hạnh phúc của bọn họ có lỗ hổng.

Đối với Tần Miễn và Tần Hàn Vũ về mặt tinh thần có chút bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, đây là chuyện không thể nhịn. Tần Nhất vô tội, thế nhưng bọn họ không vô tội sao? Bởi vì bị mẹ cô tính toán, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn suýt chút nữa tan vỡ.

Tôn Chỉ Lan rất hiếu thắng, dù cho có ba đứa nhỏ, cũng rất yêu Tần Miễn, nhưng khi biết được chuyện này, vẫn muốn cùng Tần Miễn ly hôn.

Tiểu tam kia lòng tham không đáy, còn muốn vào ở Tần gia, thậm chí muốn hại chết mẹ anh ta, trở thành Tần phu nhân.

Cho nên anh động thủ, năm anh mười tám tuổi vừa mới thành niên, anh liền tìm người bắt cóc Tần Nhất. Chỉ là không biết tại sao Tần Kiều Kiều cũng bị bắt chung, thế là Tần Nhất may mắn thoát nạn.

Còn có cha anh ta nữa, cha cũng từng cho người làm như vậy, nhưng lần đó thì lại bởi vì Tần Hàn Mạt mà thất bại.

Hiện tại, Tần Hàn Vũ thật lòng cảm ơn ông trời, cảm ơn hai lần đó đều không thành công, cảm ơn vì em gái của anh còn sống.

Đây là một bi kịch, thế nhưng không ai sai cả. Tần Nhất có lỗi sao, không có. Từ nhỏ đã bị ôm đi, trải qua sinh hoạt không phải người. Người Tần gia có lỗi sao, không có. Bởi vì bọn họ căn bản không biết Tần Nhất mới chân chính là người nhà của mình. Bọn họ không thích, chán ghét là tiểu tam đã phá hoại hạnh phúc gia đình bọn họ.

Tần Kiều Kiều nhìn Tần Nhất gần như đã sụp đổ, ác ý tràn đầy dưới đáy mắt, nhưng trên mặt cô ta bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: "Mẹ, con biết mình không phải con gái của mẹ, con cũng đã nói cho chị, nhưng chị không chịu tin, hay là mẹ đưa tờ giấy kia cho chị nhìn một cái đi."

Hai mắt Tôn Chỉ Lan đẫm lệ nhìn Tần Kiều Kiều, trong lòng nói không ra tư vị gì. Dù sao cũng là đứa nhỏ bản thân yêu thương vài chục năm, bà oán hận không nổi. Thế nhưng bảo tha thứ cho cô, bà cũng làm không được.

Vừa nghĩ tới Tần Kiều Kiều sinh hoạt như là một cô công chúa chân chính, nhưng con gái ruột của bà lại bị người phụ nữ kia ngược đãi, bà làm thế nào cũng không thể tha thứ cho Tần Kiều Kiều, thậm chí không muốn gặp cô ta.

Đàn ông so với phụ nữ thì lúc nào cũng tuyệt tình hơn. Tần Miễn giờ phút này nhìn thấy Tần Kiều Kiều là lòng đầy chán ghét. Ông còn nhớ việc cô ta lét lút giấu đi chứng cứ. Nếu như cô ta biết được sự thật, trước tiên đến nói cho bọn họ, có lẽ Tần Miễn sẽ không chán ghét cô ta như thế. Nhưng rõ ràng cô ta cố tình giấu diếm, không muốn nói cho bọn họ.

Tuy Tôn Chỉ Lan không muốn để ý tới Tần Kiều Kiều, nhưng lời cô ta nói bà vẫn nghe vào tai. Bà nghĩ Tần Nhất không nhận bà, khẳng định là không tin lời bọn họ nói.

Chương 311: Sụp đổ

Tôn Chỉ Lan vội vàng lấy tờ giấy ra, Tần Kiều Kiều đi tới giật lấy, nhét vào trong tay Tần Nhất.

Lòng Tôn Chỉ Lan tràn đầy chờ mong, lại không biết hành động này đã đè nát cọng rơm hy vọng cuối cùng của Tần Nhất.

"Bảo Bảo, mẹ là mẹ của con, con về nhà cùng với mẹ được không, mẹ sẽ xử lý vết thương cho con." Mắt Tôn Chỉ Lan rưng rưng, hôm nay nước mắt của bà chảy không hề đứt đoạn.

Đương nhiên bà thấy được Tần Nhất bị thương, vết thương chói mắt như thế cơ mà, nhưng bà cũng không dám tiến lại gần cô.

Tần Nhất nhìn nội dung cuối cùng trên trang giấy, phần phía trên đối với cô mà nói tất cả đều là nói nhảm. Nhưng khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc ở dòng cuối cùng, tất cả quật cường trước đó của Tần Nhất đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, giọt nước mắt óng ánh từ khóe mắt trượt xuống.

Hai tay Tần Nhất buông lỏng, tờ giấy màu trắng như con bươm bướm theo gió bay đi.

Nhất Nhất, bà ngoại có lỗi với con. Vì Kiều Kiều, bà ngoại đã lừa gạt, đã lợi dụng con, mong con đừng trách bà ngoại.

Trái tim Tần Nhất như bị đâm thủng trăm ngàn lỗ. Hóa ra, hóa ra tất cả đều là giả, thứ cô đạt được đều là giả, cái gì mà ấm áp, cái gì mà ánh nắng, đều là gạt người!

Dây cung cuối cùng trong đầu Tần Nhất triệt để đứt rời, cô có thể thấy rõ thế giới bên trong cô đang ầm ầm sụp đổ. Ánh sáng mặt trời ấm áp biến mất, cho nên tất cả mọi thứ đều sụp đổ. Thế giới tốt đẹp cô tạo dựng lên, trong nháy mắt liền biến mất.

Bên trong thế giới là bóng tối bủa vây, chỉ có một mình cô. Cô nghĩ muốn ngăn cản, thế nhưng hai tay hai chân giống như bị cố định, không thể làm được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn...

Đột nhiên trời lại sáng, bầu trời rơi xuống những bông tuyết, cánh cửa trước mặt quen thuộc, Tần Nhất cúi đầu nhìn, cô phát hiện cơ thể mình như bị co lại, tay nhỏ chân nhỏ, bên trên xuất hiện đầy vết thương. Trên người mặc một chiếc áo len mỏng đơn bạc, tay chân bị trói, Tần Nhất run lẩy bẩy vì lạnh.

Khung cảnh vô cùng quen thuộc, đây là mấy năm khi còn bé cô bị mẹ của mình coi như chó cái mà xích lại. Ánh mắt Tần Nhất có chút hoảng hốt, sao cô lại trở về đây? Là mơ sao, hay là...cô lại sống lại?

Bông tuyết còn đang rơi, bay vào trong cổ Tần Nhất, khiến cô nhịn không được rụt rụt cổ, tay nhỏ bị lạnh cóng đến đỏ bừng, trên chân còn không mang giày, bên trên chân nhỏ mọc đầy nước mủ, sưng đỏ như cái bánh bao.

Bụng nhỏ ọc ọc kêu lên, nhưng mẹ cô còn đang uống rượu trong phòng. Đang nghĩ ngợi, Vương Tán Đình lung la lung lay đi tới. Bà vẫn xinh đẹp như cũ, say rượu ợ một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Nhất trước mặt.

Bỗng nhiên, bà từ góc tường cầm lấy một cây gậy, sau đó dùng sức đánh xuống thân hình nhỏ như tiểu Đậu Nga của Tần Nhất. Cây gậy thô to đánh vào người rất đau, thế nhưng Tần Nhất không rên một tiếng, đôi mắt phượng xinh đẹp đầy quật cường nhìn Vương Tán Đình, nhưng càng như vậy lại càng đưa tới những cái đánh tàn nhẫn hơn.

Tần Nhất cảm giác toàn thân mình đều đau nhức, giống như sắp chết, trên thực tế, cô ước gì mình có thể chết đi, cứ như vậy chết đi cũng không có gì không tốt.

Thế nhưng cuối cùng cô lại không có chết, mà rơi vào một cái ôm ấm ấp, giống như ánh nắng ban mai, khiến cô nhịn không được cảm thấy quyến luyến.

"Bé ngoan, đừng sợ." Tần Nhất ngẩng đầu, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn xem người có giọng nói ấm áp như thế là ai. Đợi khi thấy rõ gương mặt quen thuộc kia, ánh mắt từ ái ấm áp kia, rốt cuộc Tần Nhất nhịn không được nghẹn ngào khóc oà.

Bà ngoại, con đau quá, con cảm thấy toàn thân mình trên dưới đều đau, thế nhưng tại sao đau nhất lại là trái tim cơ chứ?

Tần Nhất muốn sờ lên gương mặt của bà ngoại, thế nhưng cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi. Trời vừa chập tối, không thấy Vương Tán Đình đâu nữa, bà ngoại cũng không thấy.

Tần Nhất hoảng hốt vội đứng dậy, cô không muốn đơn độc một mình, cô không muốn, cô không phải đứa bé không ai cần, cô không phải không có người yêu thương, cô có!

Trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở bất lực đến tê tâm liệt phế của một đứa bé.

Bình Luận (0)
Comment