[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 360

Edit by Thanh tỷ

Chương 360: Họ hạnh phúc là tốt rồi

Lâm Bạch khi đó từng cho rằng Vân Hoán không chống đỡ được, nếu không còn có Tiểu Hiên, nếu không phải tóc Tần Nhất vẫn dài ra theo thời gian, anh ta tin chắc Vân Hoán thật sự muốn đi theo Tần Nhất.

Trên đời, thống khổ nhất là cầu mà không được, nhưng càng thống khổ hơn lại là mỗi người một nơi.

Bất tri bất giác yêu sâu đậm, thế nhưng khi bản thân chân chính hiểu rõ tâm ý, người đã rời đi, khoảng cách song phương như trời và đất, sinh và tử.

Tần Nhất không nói gì, cô rủ mí mắt xuống.

Lâm Bạch khẽ thở dài, anh biết không nên bức Tần Nhất, vốn là bọn anh có lỗi với cô. Thế nhưng anh là người đứng xem, sao lại không nhìn ra Tần Nhất cũng có tình với Vân Hoán.

Hai người yêu nhau, lại không thể cùng một chỗ, Lâm Bạch không muốn nhìn thấy hai người họ ngày sau hối hận, cũng không muốn hai người ôm nuối tiếc cả đời.

"Đúng rồi, Nhất Nhất biết không, Bình Tử hiện tại đã là chị dâu của tôi. Cô ấy bị Hồ Ly lừa về, qua ba bốn tháng nữa, con của họ sẽ chào đời. Khâu Sơ Tuyết thành đôi với Dừa Tử, Ổn Ổn hiện tại vẫn độc thân, nhưng một đám đàn ông trong căn cứ đều đang nhìn chằm chằm cô ấy."

Lâm Bạch đổi chủ đề.

Tần Nhất nghe được tin mấy người Trần Á Bình hạnh phúc như vậy, đường cong khóe miệng hơi giương lên. Vậy sao, hóa ra cô không có mặt ở đây năm năm, tất cả mọi người đều tìm được hạnh phúc của chính mình.

Thiếu nữ thanh lệ mở miệng ra là "bà mày" cũng đã sắp làm mẹ, thiếu nữ thanh tú trầm ổn cũng tìm được một nửa khác của mình, các cô hạnh phúc, vậy là tốt rồi.

Lâm Bạch híp híp mắt, đôi mắt hồ ly lóe lên một tia tinh quang: "Họ đều rất nhớ cậu, Nhất Nhất, cậu có muốn gặp các cô ấy không?"

Tần Nhất nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Lâm Bạch, ánh mắt lạnh lùng, không đáp lời.

Lâm Bạch mới là người ẩn núp sâu nhất, nếu không phải cô còn giữ lý trí, nói không chừng đã bị người này dao động, cùng đi căn cứ Đế Đô với họ.

Người, cô sẽ gặp, nhưng không có nghĩa là nhất định phải đi căn cứ Đế Đô. Cho dù muốn đi, cũng không nhất định phải đi cùng hai người Lâm Bạch.

Cùng lúc đó, trước một ngôi biệt thự trong thành Hồng Nguyệt, Mộc Hiên Nhiên phủi phủi bụi đất trên quần áo có chút rách của mình. Mẹ nó, rốt cuộc bán thú nhân ở đâu ra mà nhiều như vậy, thật đúng là buồn nôn chết cậu, cũng không biết tiểu gia hỏa kia có trốn thoát thành công không.

Mộc Hiên Nhiên lắc lắc đầu, sau đó đi vào biệt thự, người đàn ông to con mặc quần áo đen tiến lên nghênh đón, cung kính khom lưng: "Tiểu thiếu gia, rốt cuộc cậu đã trở về, cậu làm sao thế này?"

Mộc Hiên Nhiên không để ý khoát khoát tay, nhìn lên tầng, sau đó hỏi: "A Sâm, anh trai tôi đâu, vẫn chưa về à?"

A Sâm nhàn nhạt nói: "Vâng, Đại thiếu gia vẫn chưa về."

Mộc Hiên Nhiên tháo mặt nạ ra, sờ cái cằm trắng nõn, đôi mắt phượng xa xôi: "Thế à, vậy tôi về phòng tắm rửa trước, cơm chín thì gọi tôi."

A Sâm khom lưng cung kính: "Vâng, Tiểu thiếu gia."

Chờ Mộc Hiên Nhiên lên lầu, A Sâm chậm rãi trở về phòng mình, thuận tay đè xuống một cái nút, cửa mật thất từ từ mở ra. Anh ta nhìn quanh chốc lát, thấy không có người mới nhanh chóng tiến vào.

Bên trong là phòng thí nghiệm cỡ nhỏ, có một người đàn ông nho nhã mặc áo khoác dài màu trắng đang không ngừng điều phối chất lỏng, bên trong khoang chứa thủy tinh to lớn là một bán thú nhân đầu người đuôi rắn.

A Sâm đi tới, thấp giọng nói: "Tiến sĩ, người kia chạy mất rồi."

Tiến sĩ Lâm đẩy gọng kính màu vàng kim của mình, động tác trong tay dừng lại, giọng nói lộ ra từng tia ý lạnh: "A, chạy thế nào?"

Trán A Sâm toát ra mồ hôi lạnh, không dám giấu diếm, nói lại toàn bộ sự việc cho tiến sĩ Lâm nghe.

Chương 361: Tiến sĩ Lâm

Tiến sĩ Lâm nhìn A Sâm, mặt mày ôn nhuận, kính mắt màu vàng kim lộ ra chút khí chất tri thức, nhã nhặn lịch sự.

Nhưng A Sâm lại run lẩy bẩy, mồ hôi hột từng hạt lớn khẽ rơi xuống hai bên mai. "Bịch" một tiếng, A Sâm vội vàng quỳ xuống: "Tiến, tiến sĩ."

"Tiến sĩ, A Sâm không phải cố ý, ai bảo Vân Hoán đột nhiên xuất hiện, cho nên tôi mới không thể đắc thủ. Tôi cố ý dẫn Tần Nhất và Tiểu thiếu gia đi qua đó, thuốc ức chế cũng đã hạ, mắt thấy sắp thành công, ai ngờ Vân Hoán lại đột nhiên xuất hiện."

A Sâm dốc hết toàn lực giải thích, anh ta không sợ tiến sĩ Lâm gϊếŧ mình, chỉ sợ tiến sĩ Lâm tra tấn mình, có đôi khi thật sự sống không bằng chết.

Bước chân của tiến sĩ Lâm dừng lại: "Hiên Nhiên cũng có ở hiện trường? Vậy nó với Vân Hoán...?"

A Sâm liều mạng lắc đầu: "Không có không có, bọn họ chưa gặp mặt nhau, tiến sĩ."

Trán tiến sĩ Lâm ôn hòa: "A Sâm, mấy năm trước cậu cũng đã thất bại một lần, lần này lại thất bại, tôi nên làm thế nào tha thứ cho cậu đây? Lần này ngay cả thuốc ức chế trân quý nhất đều cho cậu, kết quả cuối cùng cậu mang về cho tôi vẫn là thất bại."

Tiến sĩ Lâm thay áo khoác trắng trên người, đi đến trước cửa phòng Mộc Hiên Nhiên gõ cửa một cái, nhận được sự đồng ý của người bên trong mới mở cửa đi vào.

Bên trong, thiếu niên vừa mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn những giọt nước chưa khô, mái tóc ngắn rối tung, da thịt trắng noãn, mày kiếm sắc bén, mắt phượng tà khí, xương quai xanh gợi cảm.

Mộc Hiên Nhiên tiện tay lau qua qua tóc, khăn lông vắt lên trên vai, vô cùng đẹp trai thích mắt: "Anh, sao anh lại tới phòng em?"

Tiến sĩ Lâm đẩy đẩy kính mắt, nho nhã lịch sự: "Ừm, anh nghe A Sâm nói hôm nay em gặp bán thú nhân triều, cho nên tới xem một chút, có bị thương không?"

Anh ta có chút lo lắng quan sát Mộc Hiên Nhiên, đầu ngón nhẹ nhàng sờ lên trán cậu. Mộc Hiên Nhiên bỗng nhiên cảm giác có chút không được tự nhiên, thoáng lui về sau mấy bước, cười nói: "Anh, em là ai chứ, sao có thể có việc gì, anh đừng lo lắng."

Đôi mắt dưới lớp kính của tiến sĩ Lâm thẫm lại, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, lạnh nhạt thu tay lại: "Vậy sao, không bị thương thì tốt. Nếu như bị thương, trận tranh bán thú nhân sắp tới em sẽ không đi được."

Mộc Hiên Nhiên tà mị cười cười, mắt phượng hơi cong lên, giống như hoa hồng diêm dúa xinh đẹp: "Em đương nhiên sẽ đi."

Tiểu gia hỏa kia thích tinh hạch và thú hạch như vậy, nhất định sẽ tham gia, cũng không biết đối phương có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng từ đáy lòng Mộc Hiên Nhiên tin tưởng, Tần Nhất chắc chắn có thể chạy thoát.

Nếu như nhất định muốn hỏi tại sao cậu ta tự tin như vậy, Mộc Hiên Nhiên chỉ có thể nói là cảm giác, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nhất, cậu đã muốn kết bạn với cô.

Trong phòng, Lâm Bạch vẫn đang nói chuyện với Tần Nhất, chỉ là ánh mắt nhìn Tần Nhất có chút phức tạp: "Nhất Nhất, chuyện lúc trước xảy ra không phải là việc lão Đại muốn, là do Sở Sở."

Tần Nhất lạnh lùng nói: "Tôi biết."

Cô biết chứ, ngay sau khi cô "chết" đã được chứng kiến lại toàn bộ đời trước của mình, đồng thời cũng nhìn thấy chuyện tiếp tục sau đó. Sở Sở hao hết dị năng của mình để khống chế Vân Hoán.

Nhưng biết thì thế nào, một đao kia chân chân thật thật đâm vào bụng cô, cũng đâm vào trái tim cô.

Huống chi, hiện tại được coi là gì, giam lỏng sao?

Lâm Bạch giỏi quan sát lòng người, sao lại không nhìn ra tâm lý của Tần Nhất thời khắc này, anh cười nói: "Nhất Nhất, cậu đừng lo lắng, lão Đại cũng không phải muốn giam cầm cậu, chỉ là anh ấy muốn đợi thương thế của cậu tốt lên. Càng chính xác hơn là muốn cho cậu hấp thu thú hạch của bán thú nhân cấp chín."

"Cậu sống lại, thật ra tôi rất kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài ý muốn."

Bình Luận (0)
Comment