[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 42

Edit by Thanh tỷ

Chương 42: Rời đi

Mà coi như anh chỉ là dị năng giả song hệ thì cũng không thể khinh thường, không gian dị năng của anh có thể nói là vô địch thủ.

"Tôi có một không gian dị năng, không gian rất lớn, thức ăn để ở bên trong có thể giữ tươi, những thứ này đều là tôi thu thập được trước đó."

Nghe được không gian của Tần Nhất có thể giữ tươi, một đám người có thể nói là vui sướng đến phát rồ rồi. Điều này đại biểu cho cái gì, chính là bọn họ có thể ăn được một vài thức ăn tươi mới.

Trong mắt hồ ly Lâm Thanh tràn đầy vui sướng: "Vậy sau này tìm đồ ăn sẽ dễ dàng hơn, không sợ bị hỏng rồi."

Coi như anh ta chưa từng trải qua tận thế cũng biết, thức ăn lúc này rất trân quý, ăn, sống sót là quan trọng nhất.

Những người khác cũng rối rít tán thành, Vân Hoán nói với Tần Nhất: "Thất Thất, về sau chúng ta thu thập được tới đồ ăn sẽ đặt ở trong không gian của cậu."

Tần Nhất đột nhiên nghe thấy Vân Hoán gọi mình Thất Thất, toàn bộ tóc gáy đều dựng lên. Nói như thế nào đây, Vân Hoán gọi cô như vậy, cô luôn cảm thấy là lạ.

Tần Nhất gật đầu, đồng ý ý kiến của Vân Hoán.

Giải quyết xong đại kế sinh tồn, tất cả mọi người nhẹ nhõm thoải mái không ít, bọn họ cũng biết đây đều là công lao của Tần Nhất.

Có một dị năng giả không gian quả thực rất tiện lợi.

Lâm Thanh lục lục giỏ trái cây, thấy đều là chút hoa quả thường gặp, anh ta hơi nhíu mày, nhích đến gần trước mặt Tần Nhất làm nũng: "Nhất Nhất à, có chút thịt gì không? Tôi không thích ăn mấy thứ hoa quả rau dưa này, tôi là động vật ăn thịt."

Trong không gian Tần Nhất có không ít đồ ăn vặt, trước khi xảy ra chuyện cô đã chuẩn bị vài món thức ăn nhanh. Ăn thức ăn nhanh thay bữa chính không tốt, nhưng ăn vặt thì vẫn có thể đi.

Tần Nhất cũng là người không thịt không vui. Vừa rồi cô lấy ra hoa quả chỉ là bởi vì trong tận thế rau xanh và hoa quả rất trân quý, cô cho là bọn họ sẽ thích, nhất thời quên mất bây giờ mới là thời kỳ đầu tận thế, mọi người vẫn chưa ý thức được sự quan trọng của rau xanh và hoa quả.

Luôn ăn thịt sẽ bị táo bón, điểm này cho dù là dị năng giả có tố chất thân thể cực mạnh cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Tần Nhất vung tay lên, một thùng cánh gà và đùi gà xuất hiện.

Mùi thơm đặc hữu đậm đà của thịt lan tỏa trong không khí khiến cho động vật ăn thịt có mặt trong phòng không nhịn được nuốt nước miếng, Vân Hoán mặt luôn không đổi sắc nhưng đôi mắt anh lại trở nên thẫm hơn.

"Trước ăn tạm mấy thứ này, buổi trưa tôi sẽ làm những món khác."

Lâm Thanh nhìn chằm chằm đùi gà không ngừng nuốt nước bọt, đôi mắt anh ta tỏa sáng có thể so với bóng đèn mấy vạn oát(W).

Vân Hoán nghe được lời Tần Nhất nói, con ngươi nhịn không được cuồn cuộn: "Vậy cậu vất vả rồi, chúng tôi cũng sẽ đi hỗ trợ."

Tần Nhất cười khẽ: "Được."

Sáu người ăn xong đùi gà lại ăn chút hoa quả, sống tạm bợ nhưng trôi qua khá thoải mái.

Ăn xong, Tần Nhất từ trong không gian lấy ra vài bộ quần áo phân phát cho đám người Vân Hoán. Chờ bọn họ thay xong, Tần Nhất lại đưa cho mỗi người một cái túi du lịch, như vậy có thể che giấu một chút.

Buổi trưa Tần Nhất lại xuống bếp làm một bữa cơm trưa phong phú, khiến cho những người này ăn đến bụng căng tròn.

Lâm Thanh ăn xong trực tiếp nằm vật ra trên ghế, không ngừng khen Tần Nhất: "Nhất Nhất, cơm cậu nấu thực sự là tuyệt vời."

Lâm Bạch cũng có chút no căng, anh rất đồng ý với lời nói của anh trai nhà mình, tay nghề của Nhất Nhất thực sự rất tuyệt.

Đỗ Nguyên nuốt xuống một miếng cơm chan canh cuối cùng, vô cùng hưởng thụ sờ sờ bụng mình, cười ngốc nói: "Thời gian bây giờ thật thoải mái, tôi có chút không muốn rời đi rồi."

Lâm Thanh cũng cảm khái, đúng vậy, ở chỗ này có ăn có uống, còn không có Zombie.

Nhưng Lâm Thanh biết bọn họ không thể ở lại chỗ này. Không nói thức ăn ở đây chung quy sẽ có một ngày tiêu hao sạch, mà dã tâm của bọn họ cũng sẽ không để bọn họ lưu lại nơi này lâu dài.

Quả nhiên, cơm nước xong không bao lâu, Vân Hoán phân phó mọi người thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi thôn trang nhỏ này.

Đám người Lâm Thanh giống như đàn châu chấu vừa bay qua vậy, đến chỗ nào thì đồ ăn hay thứ gì còn dùng được đều bị bọn họ lấy đi hết.

Chương 43: Gặp gỡ

Tần Nhất chứng kiến Lâm Thanh ngay cả một đôi đũa cũng không nguyện ý buông tha, khóe miệng co rút lợi hại. Đám người này so với cô còn ác hơn, thực sự một thứ cũng không muốn lưu lại!

Thu thập xong mọi người đi tới chỗ Tần Nhất đỗ xe, cũng may chiếc Land Rover của Tần Nhất rất lớn, sáu người hoàn toàn có thể ngồi vừa.

Lâm Thanh xe lái không tệ, tự động thay thế Tần Nhất trở thành tài xế.

Trên xe, Lâm Bạch ngồi ở phía trước cùng anh trai nhà mình, mấy người Vân Hoán ngồi phía sau hai người họ.

Tần Nhất ngồi kế bên Vân Hoán, hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh thỉnh thoảng bay tới mũi cô.

Tần Nhất không quá quen dựa gần vào người khác như thế, cô tìm chủ đề nói: "Trước đó tôi chuẩn bị đi thành phố Z, nghe nói ở đó có xây dựng một căn cứ, bây giờ chúng ta vẫn đi đến đó chứ?"

Kỳ thực Tần Nhất vẫn chủ trương đi thành phố Z, cô sinh sống ở đó cũng vài năm rồi, có thể nói căn cứ Z rất tốt, chí ít so với các căn cứ nhỏ khác thì tốt hơn nhiều, tuy rằng mấy năm sau căn cứ Z sẽ rơi vào phong ba tranh quyền.

Bây giờ bọn họ là một đội, cô muốn hỏi ý kiến của bọn họ.

Lâm Bạch ôn nhuận ngồi ở vị trí kế bên tài xế nói: "Chúng tôi lúc trước cũng chưa quyết định sẽ đi đến nơi nào, nhưng quả thực muốn tìm một chỗ đặt chân. Thành phố Z cách nơi này không xa, nếu đến đó cũng rất thuận tiện. Lão đại, anh thấy thế nào?"

Bọn họ đi đến nơi nào ngược lại không quan trọng, chỉ cần có thể nghỉ ngơi là được, nhưng vẫn phải hỏi ý tứ lão đại.

Vân Hoán suy nghĩ chốc lát, mở miệng nói: "Đi thành phố Z, những người khác có ý kiến gì không?"

Lái xe Lâm Thanh cười nói: "Tôi không có ý kiến, vậy thì đi thành phố Z."

Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa cũng không có ý kiến gì, vì vậy đoàn người Tần Nhất chuẩn bị đi thành phố Z.

Tần Nhất đưa bản đồ đã mua trước đó cho Lâm Thanh, sau một hồi thương lượng, mọi người quyết định trước đi đến một thành phố nhỏ cách đây không xa, thành phố A.

Bọn họ cần thu thập chút vật tư, mặc dù trong không gian của Tần Nhất có không ít đồ, nhưng tận thế ai cũng sẽ không ghét bỏ vật tư nhiều.

Lâm Thanh đi đường nhỏ cho nên dọc theo đường đi bọn họ không nhìn thấy những người khác, nhưng lúc tới gần thành phố A, bọn họ gặp được một tiểu đội.

Nói là tiểu đội, kỳ thực cũng chỉ là một đám người tụ chung một chỗ đi đến căn cứ Z, dẫn đầu là một người đàn ông đeo kính khoảng ba mươi tuổi.

Thời điểm bọn Tần Nhất đến, nhóm người này đang đối phó với Zombie. Tần Nhất nhìn thoáng qua, đám người kia tổng cộng có mười người, bảy nam ba nữ.

Bọn họ đang phải đối mặt với mười mấy con Zombie, Tần Nhất chú ý thấy người đàn ông cầm đầu kia có dị năng, là dị năng hệ hỏa, còn những người khác Tần Nhất tạm thời còn chưa phát hiện ra.

Dương Hạo thấy trước mặt càng ngày càng nhiều Zombie, trong lòng trở nên khẩn trương bất an, bọn họ căn bản không đối phó được nhiều Zombie như vậy.

Sắc mặt Dương Hạo hơi trắng bệch, dị năng của anh ta sử dụng quá độ, hiện tại cơ thể đã không còn chút khí lực nào.

Lẽ nào, lần này thực sự xong đời rồi?

Đến vậy, Dương Hạo vừa ghét vừa hận nhìn thoáng qua Hạ Thái đang trốn sau lưng người khác. Đều tại nữ sinh này, nhóm bọn họ vốn đang yên đang lành, chỉ cần không vào cửa hàng châu báu kia. Ai ngờ cô ta cứng rắn muốn đi vào, giờ thì hay rồi, đánh động đến Zombie bên trong, hiện tại ai cũng không sống được.

Dương Hạo lộ ra một nụ cười khổ, không nghĩ tới cuối cùng anh ta vẫn không tránh được vận mệnh bị Zombie ăn tươi.

Hạ Thái run lẩy bẩy trốn phía sau Đặng Ngôn, thấy một con Zombie cả người đầy máu nhào tới chỗ mình, cô ta nhịn không được thét chói tai.

Theo bản năng liền đẩy Đặng Ngôn đang chắn trước mặt ra, móng tay Zombie vừa nhọn vừa dài trực tiếp cào nát lồng ngực Đặng Ngôn.

Đặng Ngôn trợn to hai mắt, khuôn mặt đến chết vẫn không thể tin được, anh ta thật sự không ngờ tới cuối cùng bản thân lại bị người yêu phản bội.

Bình Luận (0)
Comment