[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 62

Edit by Thanh tỷ

Chương 62: Cùng ngắm cảnh với Hoán ca

Lâm Thanh và qua loa mấy đũa, ngẩng đầu lên liền thấy Tần Nhất chưa ăn được bao nhiêu đang nhìn chằm chằm vào bát mì để phần cho Vân Hoán. Anh ta biết, cậu còn đang lo lắng cho lão đại.

Lâm Thanh lựa mấy miếng thịt bò trong bát mình gắp sang bát Tần Nhất, an ủi: "Đừng lo lắng, để lão đại yên tĩnh một lúc sẽ tốt thôi."

Lâm Bạch cũng gắp thịt cho Tần Nhất, không quên dặn dò: "Nhất Nhất ăn nhiều chút, cậu quá gầy. Lão đại qua một đêm sẽ bình thường lại, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính bản thân anh ấy vượt qua."

Không phải bọn họ không lo lắng cho Vân Hoán, nhưng bọn họ biết lúc này lão đại cần nhất chính là không gian, bọn họ không nên đi quấy rầy anh.

Tần Nhất gật đầu, vừa rồi không phải cô đang lo lắng cho Vân Hoán, chỉ là đang nhớ lại xem trong tận thế có người nào mà cô quen có đôi mắt tương tự cô hay không.

Nếu đã coi mấy người Vân Hoán là anh em, Tần Nhất tự nhiên cũng muốn ra một phần lực.

Đợi Tần Nhất lấy lại tinh thần, thịt trong bát của cô đã chất đầy một tầng thật cao, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Đám người này thật sự coi cô như heo mà nuôi à.

Đợi đến khi mọi người ăn xong bữa tối, Vân Hoán vẫn chưa trở về.

Nửa đêm Tần Nhất có chút khát, tỉnh dậy đi uống nước. Trong bóng tối, cô phát hiện túi ngủ để lại cho Vân Hoán vẫn chưa có ai động tới, có thể thấy được người vẫn chưa trở về.

Tần Nhất đi ra ngoài, vì là ban đêm nên bên ngoài tối đen như mực, cô còn có thể nghe được tiếng Zombie gào thét.

Đêm ở tận thế có chút lạnh, ngay cả gió cũng mang theo chút âm khí. Sau khi ngọn gió thổi qua liền khiến người ta cảm thấy lãnh đến tận xương tủy, thậm chí còn nổi hết cả da gà lên.

Đêm đen nhánh che khuất tất cả biểu tình của Vân Hoán, những sợi tóc lười nhác rũ xuống đang tung bay theo từng đợt gió thổi qua, nhưng Vân Hoán lại không cảm thấy lạnh.

Tiểu mập mạp ba tuổi chớp đôi mắt to ngập nước, mắt phượng xinh đẹp giống mẹ tràn đầy sự ngây thơ và đáng yêu.

Đứa bé giống như cái đuôi nhỏ dán chặt sau mông anh trai năm tuổi, thấy sau lưng anh trai đeo cặp sách, khuôn mặt tỏ ra không nỡ.

"Anh trai, anh trai, anh có thể không đi không, Tiểu Hiên muốn chơi với anh trai."

Anh trai lắc đầu, tiểu mập mạp ôm chặt lấy chân của anh trai "oa" một tiếng khóc lớn, làm thế nào cũng không chịu buông chân anh trai nhà mình ra. Dường như chỉ cần khẽ buông lỏng thì sẽ không còn được gặp lại vậy.

Trên thực tế đúng là không còn được gặp nhau nữa, nhiều năm như vậy, nhiều đêm như thế, Vân Hoán không chỉ một lần nghĩ, năm đó có phải Tiểu Hiên đã có dự cảm hay không? Vừa tách ra...khó gặp lại như vậy. Cho nên năm ấy tiểu mập mạp vẫn luôn nhu thuận nghe lời anh mới quấn quýt lấy anh không muốn rời?

Nếu như ngày đó anh không đi, Tiểu Hiên có phải sẽ không biến mất? Vận mệnh cả nhà bọn họ có phải sẽ được thay đổi?

Vân Hoán theo thói quen đút tay vào trong túi, muốn lấy một điếu thuốc hút. Nhưng túi trống rỗng mới khiến anh nhớ tới bản thân đã sớm cai thuốc.

Chân hơi tê cứng nhưng Vân Hoán vẫn không muốn đi xuống phía dưới, bầu trời tận thế một mảnh đen nhánh, không có sao cũng không có ánh trăng.

Mãi đến khi một chiếc áo khoác mang theo mùi hương nhàn nhạt choàng lên người, Vân Hoán mới tỉnh táo lại. Ngẩng đầu lên liền chạm vào đôi mắt phượng hỏa diễm và hàn băng cùng tồn tại của Tần Nhất.

Tần Nhất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ chỉ lên bầu trời đêm: "Không có sao, cũng không có trăng, Hoán ca không định trở về ngủ sao?"

Hầu kết khêu gợi của Vân Hoán lên xuống, đôi mắt đào hoa như có nước đọng chợt có vài tia sáng: "Sao cậu lại ra đây?"

Tần Nhất tùy ý nằm xuống, thầm nghĩ nóc nhà siêu thị này khá tốt.

"Ngủ không được, muốn ra đây cùng Hoán ca ngắm phong cảnh một chút."

Nói xong Tần Nhất không nhịn được khẽ cười. Ngoài này trời lạnh gió to, không sao không trăng, chỉ có tiếng gió lạnh vù vù và tiếng gào thét ô ô không ngừng của Zombie, cũng không biết dây thần kinh nào của hai người bọn họ bị chập mạch, vậy mà buổi đêm ở tận thế lại leo lên nóc nhà để ngắm phong cảnh.

Chương 63: Dốc bầu tâm sự

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tần Nhất vẫn ngả lưng nằm xuống, gối đầu lên hai cánh tay, nhìn về phía bầu trời đen như mực không có nổi một tia sáng.

Nhìn thiếu niên da thịt trắng noãn thủy nộn, sườn mặt hoàn mỹ không góc chết, tâm tình âm u không ánh mặt trời của Vân Hoán đột nhiên tốt hơn chút.

Tần Nhất vỗ vỗ chỗ bên cạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt: "Hoán ca, có muốn nằm xuống không, như thế sẽ thoải mái hơn đó."

Tần Nhất lúc này đã thu lại gai nhọn sắc bén là khí lạnh "người lạ chớ lại gần" khắp người, trông vô tội lại ngốc manh.

Trong lòng Vân Hoán chợt trở nên hoảng hốt, đôi mắt đào hoa lạnh như băng khó được ôn nhu vài phần, anh cũng học động tác của Tần Nhất, chậm rãi nằm xuống.

Hai người không ai lên tiếng, nhưng lại cảm thấy rất hài hòa.

Một lúc lâu sau, Vân Hoán mở miệng: "Cậu còn có người nhà không?"

Không đợi Tần Nhất trả lời, Vân Hoán lại nói tiếp: "Tôi không còn người thân, bọn họ đều đã chết. Bởi vì tôi...cho nên người tôi yêu đều rời khỏi tôi mà đi."

Thanh âm của Vân Hoán rất bình tĩnh, giống như đang thuật lại một câu chuyện. Anh đem chuyện của mình nói hết toàn bộ cho thiếu niên vừa mới quen không đến mấy ngày bên cạnh.

Đối với Tần Nhất, anh lúc nào cũng có nhiều hơn chút kiên trì và tín nhiệm so với người khác. Đây chính là lý do vì sao lúc Tần Nhất muốn gia nhập nhóm bọn họ, anh không chút do dự đã đáp ứng ngay.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, nó giống như duyên phận, đều là thứ không nói chính xác được. Tựa như lúc này, anh nguyện ý nói hết tâm sự của mình cho Tần Nhất nghe.

Không đơn thuần chỉ là vì đôi mắt Tần Nhất rất giống Tiểu Hiên, mà là anh đối với thiếu niên này có một loại cảm giác không giống những người khác.

Lâm Thanh phát hiện anh đối xử với Tần Nhất không giống với mọi người, bản thân anh càng biết rõ hơn, chỉ là anh vẫn chưa hiểu tại sao mình lại đối xử với Tần Nhất không giống những người khác.

Vân Hoán không biết là, có đôi khi duyên phận giữa người với người chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể xác định. Vài năm sau, khi anh một lần nữa nhớ tới cảm thụ tối nay, cảm thấy nuối tiếc không chỉ một lần.

Nếu như hồi đó anh có thể truy tìm căn nguyên, như vậy kết cục của anh và Tần Nhất có phải hay không sẽ khác?

Đợi khi nói hết toàn bộ những day dứt trong lòng mình ra, Vân Hoán cảm thấy uất khí vẫn luôn vây quanh trong lòng anh tản đi không ít.

Thấy Tần Nhất vẫn luôn im lặng, Vân Hoán mấp máy môi mỏng: "Tôi nói nhiều lắm à?"

Tần Nhất lắc đầu: "Hoán ca, anh so với tôi tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, anh vẫn được hưởng thụ tám năm thân tình, còn tôi...chưa từng được hưởng thụ qua."

Không biết có phải có phải bị lây nhiễm hay không, nghe Vân Hoán lảm nhảm nửa ngày, Tần Nhất đột nhiên cũng muốn kể cho anh nghe chuyện xưa của mình.

"Anh biết không, tôi là con riêng, là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Không ai yêu thích tôi, ngay cả mẹ ruột cũng không thích tôi, vì tôi không thể hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông kia..."

Cũng không biết có phải liên quan đến việc là người của hai thế giới hay không, tình cảnh ngày xưa Tần Nhất nhớ rất rõ ràng.

Khi còn bé, cô không có tuổi thơ, có cũng chỉ là một phương trời rất rất nhỏ. Không có ai biết cô bị chính mẹ ruột của mình buộc như buộc chó, một lần buộc chính là ba năm.

Buộc từ một tuổi đến khi bốn tuổi, người mẹ kia của cô chỉ cần bảo đảm cô không bị chết đói là được. Bốn tuổi, thế nhưng cô vẫn chưa biết nói, thậm chí bước đi cũng có chút khó khăn.

Người mẹ kia của cô mỗi ngày đều uống rượu, không vừa lòng cái gì sẽ đánh cô, nhìn cô không ngừng kêu gào càng vui vẻ, ra tay càng nặng thêm.

Nhưng cũng vào năm cô bốn tuổi, cô gặp được ánh sáng trong sinh mạng mình, ánh sáng duy nhất, bà ngoại của cô.

Bà ngoại đối xử với cô rất tốt, cho cô ăn ngon, dạy cô nói chuyện, cách đi đứng, cùng cô chơi cùng cô ngủ. Quan trọng nhất là chỉ cần có bà ngoại ở đó, người phụ nữ cô gọi là mẹ kia sẽ không dám lại đánh cô.

Bình Luận (0)
Comment