[Quyển 1][Edit] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 82

Edit by Thanh tỷ

Chương 82: Lo lắng của Lâm Thanh

Đám Lâm Thanh thấy rượu mắt càng sáng hơn, tâm tình vô cùng vui vẻ, nhưng bọn họ cũng biết không nên quá phóng túng. Dù sao đây đang là tận thế, nguy hiểm trùng điệp. Nếu như bọn họ say, nỡ đâu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vậy sẽ không tốt.

Đỗ Nguyên cười ngốc, tay mắt lanh lẹ vơ mấy chai vào trong ngực: "Ân nhân yên tâm đi, tửu lượng của chúng tôi đều rất tốt, chỉ mấy ly thì không say nổi."

"Đúng rồi, ân nhân, cậu có muốn uống một ly không?"

Tần Nhất còn chưa trả lời, Vân Hoán đã mở miệng trước: "Cậu ấy còn là trẻ vị thành niên, không được uống rượu."

Đỗ Nguyên gãi đầu một cái: "Đúng nha, tôi quên mất ân nhân còn quá nhỏ tuổi, không thể uống rượu."

Tần Nhất quả thực không thể uống rượu, cô dị ứng với cồn, uống nhiều trên người sẽ nổi mẩn đỏ, Với lại tửu lượng của cô cũng không được tốt lắm, nửa chén đã gục.

Mọi người ăn lẩu trong hạnh phúc, ước chừng kéo dài đến hai ba tiếng đồng hồ. Không nghi ngờ chút nào, Tần Nhất tiếp tục bị đám người kia không ngừng gắp thức ăn, kết quả bất tri bất giác đã ăn nhiều hơn mấy phần.

Tần Nhất xoa xoa cái bụng căng tròn, nhìn một mảnh đen kịt bên ngoài. Ăn uống no đủ, cô cũng nên đi làm chính sự rồi.

Tần Nhất mặc áo khoác, nói với bọn Lâm Thanh một tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài.

Vân Hoán gọi Tần Nhất lại: "Tôi đi cùng với cậu, một người đi không an toàn."

Tần Nhất không từ chối, nguy hiểm gì gì đó cô không lo lắng, nhưng chút nữa lại có việc chân tay, Vân Hoán đi theo, ngược lại cô có thể tiết kiệm không ít chuyện.

Nếu Vân đại đội trưởng của chúng ta mà biết anh ở trong mắt tên tiểu tử này chỉ là một người lao động miễn phí, không biết có khóc ngất trong nhà vệ sinh hay không đây.

Vân Hoán tự nhiên dắt tay Tần Nhất, rõ ràng vừa ăn xong một nồi lẩu nóng hổi, lòng bàn tay của anh đều đổ chút mồ hôi, nhưng tay của người này lại vẫn lạnh như băng.

Vân Hoán không tự chủ điều động dị năng hệ hỏa trong cơ thể, làm cho bàn tay tên tiểu tử này ấm áp hơn.

Lâm Thanh nhìn hai người bọn họ rời đi, ý vui đùa trong mắt liền tắt: "Em nói xem, có phải lão Đại đối xử với Nhất Nhất quá tốt rồi không." Lâm Thanh hỏi Lâm Bạch bên cạnh.

Nói thật, anh ta ở chung với lão Đại nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy lão Đại đối với người nào tốt như vậy. Thậm chí anh ta có dự cảm, ở trong lòng lão Đại, vị trí của Tần Nhất chẳng mấy chốc sẽ vượt lên trước bọn họ.

Nhưng mà lão Đại và Tần Nhất lúc này mới quen biết được bao lâu chứ, trong lòng Lâm Thanh mơ hồ có chút bất an.

Anh ta thừa nhận, Tần Nhất rất tốt. Ưu tú, thực lực mạnh, tuổi còn nhỏ nhưng tâm trí vượt xa bọn họ.

Anh ta cũng rất thích Tần Nhất, nhưng anh ta sợ. Lão Đại đã trải qua một lần ly biệt và phản bội.

Anh ta thích Tần Nhất, nhưng anh ta càng quan tâm lão Đại hơn. Anh ta sợ lão Đại lại một lần nữa trả giá thật tình, nhưng nhận được lại là một kết quả khác.

Nghĩ tới đây, trong mắt Lâm Thanh dần dần lộ ra sát ý.

Lông mày thanh tú của Lâm Bạch nhíu lại, anh vỗ vỗ vai anh trai nhà mình, kiên định nói: "Sẽ không đâu, Nhất Nhất là trường hợp đặc biệt."

Sở Mặc Hòa ôm chặt lấy con thỏ trong ngực: "Cậu ấy là một người ôn nhu, Hồ ly, anh biết ánh mắt của tôi."

Sát ý trong mắt Lâm Thanh từ từ tản đi, đôi mắt hồ ly mê người trở lại trong sáng. Anh ta giơ tay lên xoa xoa trán, cười nói: "Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi."

Lâm Thanh vẫn nhìn theo phương hướng Tần Nhất rời đi. Một màn Vân Hoán dắt tay Tần Nhất kia lại hiện lên trong đầu anh.

Tần Nhất, chỉ mong cậu sẽ không để cho tôi thất vọng. Nếu như thật sự có một ngày như vậy, Lâm Thanh tôi sẽ là người đầu tiên tuyệt đối không bỏ qua cậu.

Dù cho...cậu đã từng là anh em tốt của chúng tôi.

Tần Nhất và Vân Hoán lại một lần nữa tiến vào bệnh viện Hồng Sơn. Vân Hoán không biết kế hoạch của Tần Nhất, bèn lên tiếng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Khóe miệng Tần Nhất cong lên, cười đến mê người, giống như yêu tinh trong bóng tối, vô cùng đẹp mắt.

"Không cần nóng vội, đương nhiên phải vạch kế hoạch thật tốt mới được."

Chương 83: Mộng

Thiếu nữ gầy yếu bị trói chặt, một đám đàn ông to con bỉ ổi, trên người không mặc quần áo vây quanh cô.

Thiếu nữ giật giật ngón tay, lập tức phát hiện dị năng của mình đã bị trói buộc. Không có dị năng, thiếu nữ giống như là một con cừu non đang đợi làm thịt.

"Phi, đây chính là đệ nhất mỹ nhân của căn cứ sao, ánh mắt của đám người đó đều mù à." Một tên nhuộm tóc vàng đánh giá thiếu nữ rồi lên tiếng chê bai.

Thiếu nữ giật giật cánh môi, tóc mái thật dài che khuất khuôn mặt của cô, lộ ra ngoài chỉ có da thịt màu vàng không khỏe mạnh, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.

"Đại ca, chúng ta bắt nhầm rồi! Người này hình như không phải người Nhu Nhu muốn chúng ta bắt." Một tên khác trên tay xăm đầu hổ cau mày nói.

Tóc vàng nghe đồng bạn nói thì hung hăng đạp thiếu nữ một cước, bực bội nói: "Dm, lão tử hao tâm tốn sức bắt người vậy mà lại bắt sai người, rõ ràng tiểu Dũng nói nhìn thấy cô ta đi vào, lần này phải làm sao đây, Nhu Nhu biết được sẽ không vui."

Nghĩ vậy, tên tóc vàng lại tàn nhẫn đạp thiếu nữ một cước, chưa bõ tức lại hung hăng bồi thêm cước nữa, khóe miệng thiếu nữ tràn ra từng vệt máu.

Một tên côn đồ dáng vẻ lưu manh khác thì thèm thuồng nhìn thiếu nữ, chu mỏ huýt sáo một tiếng: "Lão đại đừng như vậy, mặc dù không đúng người nhưng em nghe nói cảm tình của con nhỏ này với người nọ rất tốt. Lên giường với người này, cũng không tệ."

Tên xăm đầu hổ nhìn đồng bạn mình cười hì hì: "Tiểu Côn, sở thích đam mê trẻ vị thành viên của mày vẫn chưa thay đổi à, nếu mày muốn thì lấy đi, tao và lão đại đối với dáng người khô đét này không cảm thấy hứng thú.

Đôi môi thiếu nữ lại hơi động, trên mặt vô cùng lo lắng sợ hãi, cô khẩn cầu đám người kia buông tha cho mình.

Tên côn đồ dùng ánh mắt dâm tà nhìn thiếu nữ, vươn tay dùng sức xé rách quần áo của cô gái, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn: "Không có tác dụng gì đâu, sẽ không ai tới cứu mày, mày tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo tao đi."

Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thiếu nữ gào thét như dã thú.

Trên giường lớn trắng tinh sạch sẽ, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo khiến cho Tần Nhất giật mình tỉnh dậy, từng tiếng thiếu nữ gào thét ở trong đầu cô không tài nào gạt đi được.

Ngoài cửa vang lên tiếng của Lâm Thanh: "Mặt trời lên đến mông rồi, Nhất Nhất, sao cậu vẫn còn nằm ườn ra đấy, mau dậy đi."

Tần Nhất không trả lời, giọng của Lâm Bạch tiếp sau vang lên: "Anh, anh đừng quấy rầy Nhất Nhất ngủ, cơ thể cậu ấy đang phát triển, để cho cậu ấy ngủ thêm đi."

Sau đó không gian liền trở nên yên tĩnh, Tần Nhất đỡ trán, tóc mái sớm đã ướt đẫm dán sát vào mặt. Hóa ra...là mộng.

Đến khi Tần Nhất thu thập chỉnh tề đi ra ngoài đã là giữa trưa, rõ ràng đây là khoảng thời gian ánh mặt trời tốt nhất, nhưng bên ngoài vẫn tối tăm mù mịt như trước, như có sự đè nén vô hình, khiến người ta không thở nổi.

Nhóm Lâm Thanh đã sớm tỉnh lại, Vân Hoán ngồi ở trên ghế sô pha lau chùi dao găm trong tay, Sở Mặc Hòa ôm con thỏ nhỏ ngồi bên cạnh Đỗ Nguyên ăn đồ ăn vặt.

Lâm Thanh thấy Tần Nhất đi ra, trêu ghẹo nói: "Dô, con heo lười nhỏ cuối cùng đã chịu rời giường rồi. Nhìn xem, giờ là giờ gì rồi, cậu ngủ cũng quá siêu đi."

Tần Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Thanh, hỏa diễm trong mắt phượng xinh đẹp đã tắt, hàn băng lan tràn: "Ồn ào."

Lâm Thanh bị ánh mắt của Tần Nhất dọa chấn động, ôi trời, đây không phải là tâm tình lúc lão đại cảm thấy không vui sao.

Bọn Lâm Bạch cũng cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của Tần Nhất, cả người cậu đều tỏa ra khí lạnh, so với lúc tâm tình lão đại không tốt cũng không kém bao nhiêu.

Vân Hoán đặt dao găm trong tay xuống, nhìn về phía Tần Nhất: "Làm sao vậy?"

Tần Nhất bưng cốc nước trên bàn trà lên nốc cạn sạch, nước lạnh khiến cho đầu óc cô tỉnh táo hơn không ít, cô lắc đầu: "Không có gì, không cần lo lắng."

Bình Luận (0)
Comment