[Quyển 1] Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 110


Edit: Cà ri

Từ trong phòng học âm nhạc đi ra, Ngô Hữu Vi và Lăng Hiểu lại thấy được Thẩm Lương và Lưu Tử Thông.

"Hai người có phát hiện gì không?"

Lăng Hiểu tò mò nhìn hai người kia, một tổ đội này, nhìn qua hẳn là tổ đội yếu nhất trong số tất cả các khách quý hiện tại.

Đúng vậy.

Là 'nhìn qua' yếu nhất, trên thực tế đến cùng có phải yếu nhất hay không, Lăng Hiểu cũng không dám phán đoán bừa.

Vì sao?

Bởi vì nhóm nhiệm vụ giả đều rất độc.

Người vô hại nhất có thể là một con sói.

"Không tìm được gì cả, còn hai người?" Thẩm Lương nhìn Lăng Hiểu, trả lời một cách yếu ớt với cô một câu, giọng nói có chút mất mác.

"Chúng tôi cũng..." Ngô Hữu Vi đang muốn mở miệng, Lăng Hiểu lại nhanh hơn một bước trả lời Thẩm Lương: "Chúng tôi tìm được một cái chìa khóa, còn có thẻ manh mối."

Ngô Hữu Vi: ...

NPC quả nhiên là NPC!

Tuyệt đối không đáng tin!

Đột nhiên Ngô Hữu Vi có chút lo lắng, không biết mình đem chìa khóa để ở chỗ Lăng Hiểu là đúng hay sai.

Mà lúc này Lăng Hiểu vẫn là một biểu cảm của ngốc đại tỷ, nhìn qua là bộ dáng vô hại, thậm chí cô cố ý đem thẻ manh mối lấy ra đưa cho Thẩm Lương và Lưu Tử Thông nhìn thoáng qua.

Cả hai mắt đều kinh ngạc và khuôn mặt họ sửng sốt.

Nhìn không giống là giả bộ.

"Xem ra hai người cần cố gắng rồi."

Lăng Hiểu cất thẻ nhiệm vụ đi, trong giọng nói còn có thâm ý khác.

"Ôi, còn hơn nửa tiếng nữa nha!"

Lúc này sắc mặt Lưu Tử Thông có chút khó coi: "Xem ra chúng ta cần phải nắm chặt thời gian đi tìm chìa khóa rồi."

"Vậy chúng tôi đi tìm với hai người?"

Lăng Hiểu tỷ tỷ thiện lương tri kỷ lại thật nhiệt tình chủ động đề nghị một câu.

"Không cần."

Ai biết Lưu Tử Thồng lại từ chối Lăng Hiểu.

"Hai người đã tìm được chìa khóa, vậy cứ chờ tới cuộc thi đi, tôi không muốn trì hoãn thời gian của hai người, ngộ nhỡ gây thêm rắc rối sẽ không tốt lắm, tôi với Thẩm Lương tiếp tục đi tìm là được, nói không chừng còn có thể tìm thấy thì sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi lại đi tìm xem sao."

Thẩm Lương cũng gật đầu, hắn không muốn làm nhiệm vụ còn phải dựa vào con gái giúp đỡ.

"Vậy được rồi, chúc hai người may mắn!"

Lăng Hiểu nhíu mày, hai người kia... quả nhiên là có vấn đề nha!

Chẳng qua, vấn đề không lớn.

Nhìn theo Lưu Tử Thông và Thẩm Lương rời đi, Lăng Hiểu quay đầu nhìn Ngô Hữu Vi: "Chúng ta hãy chờ ở phòng học âm nhạc đi."

Ngô Hữu Vi gật gật đầu không lên tiếng.

... ...

Một lát sau, Lăng Hiểu và Ngô Hữu Vi quay lại phòng âm nhạc quen thuộc, nhìn đàn Piano bị cô hủy hoại, Lăng Hiểu có chút tiếc nuối.

Nếu Piano vẫn chưa hỏng, thì có thể để Ngô Hữu Vi tiếp tục đàn Piano cho cô nghe tiếp.

Coi như nghe tiết mục giải trí miễn phí.

Đáng tiếc, Piano đã hỏng rồi.

Ừm, chắc tổ tiết mục sẽ không tới tìm cô đòi bồi thường đi?

Ánh mắt Lăng Hiểu quét trong phòng học âm nhạc, đột nhiên nhìn thấy một số nhạc cụ nhỏ ở bên cạnh.

"Anh biết thổi sáo không?"

Lăng Hiểu từ bên cạnh lấy ra một cái sáo, đưa tới trước mặt Ngô Hữu Vi.

Ngô Hữu Vi đen mặt: "Cô thật sự coi tôi là giáo viên âm nhạc à?"

"Ồ."

Lăng Hiểu nhún nhún vai, đem cây sáo để lại chỗ của nó, thuận miệng hỏi một câu: "Vậy anh làm cái gì?"

"Thật ra tôi là một..."

Ngô Hữu Vi sửa sang lại quần áo, lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa phòng học lại đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.

Giọng nói của Ngô Hữu Vi ngừng lại, rất nhanh, Lăng Hiểu đã nhìn thấy thân ảnh của Ngô Hân Di và Cố Tiêu xuất hiện ở cửa phòng âm nhạc.

"Các người tìm được manh mối gì không?"

Ngô Hân Di nói thẳng, ánh mắt dừng lại trên cái đàn Piano một lát.

"Tôi không tìm được gì cả."

Vẻ mặt Lăng Hiểu vô hại mở miệng lần nữa: "Còn hai người?"

"Cũng không có."

Ngô Hữu Vi cụp mí mắt xuống: "Chúng tôi qua bên kia tiếp tục tìm xem, hai người cũng tiếp tục đi."

Cô cũng không muốn tiếp tục chậm trễ thời gian, dù sao cũng sắp tới 8 giờ.

Hơn nữa...

Xem ra bọn Ngô Hữu Vi chắn chắn đã tìm được đạo cụ mấu chốt!

Bình Luận (0)
Comment