(Trang tròn dịch.)
*chú thích: Tựa đề là tên sách ẩm thực Trung Hoa, để hơi khó hiểu nhưng tui không đổi được^_^.
Trong rừng trừ bỏ cái sơn động kỳ lạ kia thì không có chỗ nào hấp dẫn sự chú ý của Lăng Hiểu.
Nàng đi dạo một vòng, rồi chầm chậm mà về lại trang viên.
Tuy rằng là thế giới trò chơi, nhưng thời gian trôi qua không hề nhanh, bây giờ vẫn là buổi sáng, Mặt trời vẫn luôn treo cao ở trên trời.
Lăng Hiểu lại trở về căn phòng nơi đầu tiên mà bản thân xuất hiện ở thế giới này.
Nơi này chắc hẳn là chính là phòng ngủ riêng của cô, thiên kim của thành chủ, căn phòng này rất lớn, vật dụng trong phòng cũng phi thường tinh xảo xinh đẹp.
Ở bên cạnh tấm gương trên bàn trang điểm, Lăng Hiểu còn phát hiện một quyển sách rất dày màu đen.
Lăng Hiểu cầm lấy quyển sách kia, trước mắt lại xoẹt qua một bảng chú thích vật phẩm ——
Bói toán chi thư
Cấp bậc: 30
Chất lượng vũ khí : Xuất sắc
Công kích tinh thần: 800 điểm
Thì ra quyển sách này vậy mà lại là vũ khí của chính mình.
Công kích tinh thần?
Lăng Hiểu lại nghĩ đến bản thân cũng có trang bị đặc thù bên người: Cục gạch không mòn.
Bản thân hiện tại có được tính là ma võ song tu không? ( tu luyện ma thuật và võ thuật. ^-^ )
Bất quá...
Người ta chiến đấu đều là dùng đũa phép thuật hoặc là trường kiếm, trường đao, còn bản thân, tay trái cầm một quyển sách, tay phải lại cầm một cục gạch.
Ờm...Tạo hình này... nghĩ lại... cũng đẹp lắm đi.
Lăng Hiểu cũng không có thử nghiệm uy lực của bói toán chi thư, cô thử một chút thì phát hiện bản thân NPC này cũng có thanh vật phẩm , có thể đem trang bị của bản thân trực tiếp ném ở trong thanh vật phẩm.
**
Lúc giữa trưa, Aura đến mời Lăng Hiểu đến nhà ăn ăn cơm, nhà ăn của trang viên rất lớn, rất dài, bàn ăn lớn có thể ngồi được mấy chục người, lúc này trên bàn cơm đã bày rất nhiều đồ ăn, món ăn đa phần là món Tây.
Trong đó thu hút ánh mắt Lăng Hiểu chính là bát canh thịt thỏ kia.
Lăng Hiểu nhíu mày ——
Chỉ là bát canh suông nhạt nhẻo vô vị, người ở thế giới này một chút cũng không hiểu được ý nghĩa sâu xa của mỹ thực, đề nghị bọn họ bình thường không có chuyện gì làm nên xem nhiều 《 Trung Hoa tiểu đương gia 》 hoặc là 《 Đầu lưỡi thượng Hoa Hạ 》
"Fiona tiểu thư, cơm trưa không hợp khẩu vị của ngài sao?"
Nhìn thấy Lăng Hiểu chậm chạp không động đũa, Aura đứng ở một bên có chút lo lắng cùng khẩn trương hỏi một tiếng.
"Thịt của thỏ biến dị kia vẫn còn không?"
Lăng Hiểu đột nhiên hỏi một câu.
"Trong phòng bếp vẫn còn, đầu bếp đã cố ý chọn ra phần thịt thỏ ngon nhất cho ngài, phần thịt còn lại định một lát sẽ đem đi vứt."
Người của Rossi trấn bọn họ tuy rằng không giàu có, nhưng mà trong cuộc sống thường ngày vẫn yên bình tốt đẹp, có chút giống nông thôn nhỏ, bọn họ cũng không thích ăn thịt cho lắm.
Cho dù ăn, thì cũng chỉ thích ăn các loại dê,bò được nuôi trong trang viên, mà không phải là những loại ma thú ở bên ngoài...
"Vậy mà muốn đem vứt con thỏ của ta?"
Lăng Hiểu đột nhiên đứng dậy, tay đập mạnh xuống mặt bàn: "Không được ném! Bây giờ mau dẫn ta tới phòng bếp!"
"Được, được, Fiona tiểu thư, bên này mời."
Aura thần sắc khẩn trương mang theo Lăng Hiểu đến phòng bếp.
Trong phòng bếp có mấy người trẻ tuổi cùng với một đầu bếp lớn tuổi, nhìn thấy được Lăng Hiểu, vài người lập tức cung kính hành lễ với nàng : "Fiona tiểu thư, buổi trưa tốt lành!"
Lăng Hiểu tùy ý gật gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng quét một vòng toàn bộ trong phòng bếp, đầu bếp cấp bậc là cấp 12, xem như là NPC có cấp bậc cao nhất trong trang viên này ngoại trừ Lăng Hiểu, vài người phụ bếp khác cấp bậc cũng chỉ tới cấp 8.
Lúc này gương mặt bọn họ đều đang khẩn trương mà nhìn Lăng Hiểu, không biết bản thân phạm lỗi gì.
"Thỏ của ta đâu?"
Lăng Hiểu lớn tiếng hỏi một câu.
Thỏ?
Đầu bếp sửng sốt, sau đó chỉ vào cái thùng gỗ nằm ở góc phòng bếp : "Fiona tiểu thư, ngài là đang tìm thịt thỏ sao? Đều ở trong này."
Lăng Hiểu tiến lên vài bước, quả nhiên thấy được thịt thỏ ở trong thùng gỗ, lúc này thịt thỏ đương nhiên là không được trọn vẹn rồi, bất quá vẫn còn đầu và chân.
Thật sự là lãng phí , lãng phí quá đi.
"Đưa cho ta một cái tạp dề!"
Lăng Hiểu vén ống tay áo.
Nàng quyết định tự mình động thủ vẫn hơn, vậy mới có ăn.