[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 166

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Tống Thu Thu nhìn sang Kỳ Nguyệt, biết cô chắc chắn sẽ không tham gia, cô ấy sợ cô khó xử, nên thay cô nói chuyện: "Bọn em đều không biết, xin lỗi thầy, không giúp thầy được rồi."

Thầy Lý chỉ thuận miệng hỏi, vốn dĩ cũng không ôm hi vọng, thở dài nói: "Được được, thế thầy đi tìm tiếp đây, phiền các em giúp thầy chú ý, nếu quen bạn học nào biết bắn súng, nhất định phải liên hệ với thầy!"

Ông ấy đưa cho các cô phương thức liên hệ rồi vội vàng rời đi.

Sau đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này, Kỳ Nguyệt thừa dịp Tề Thư Hàng đang bị mọi người vây quanh để chúc mừng, vội tìm một cái cớ lôi kéo Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường đi trước.

Tận đến khi ra khỏi trường bắn súng, Kỳ Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thu Thu vỗ vỗ ngực: "Nếu không nhờ thầy giáo cắt ngang, chắc Tề Thư Hàng đã tỏ tình rồi."


Tô Tiểu Đường kích động: "Oa! Tề Thư Hàng tặng huy chương cho Nguyệt bảo kìa, lãng mạn quá đi!"

Tống Thu Thu buông tay: "Đúng vậy, đối với cô gái khác thì quả thật rất lãng mạn, nhưng người được tặng là Kỳ Nguyệt... Nguyệt bảo nhà chúng ta không thiếu nhất chính là huy chương đó."

Tô Tiểu Đường bật cười thành tiếng: "Phụt, đúng thế..."

Cũng không biết nếu Tề Thư Hàng biết chân tướng thì sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ.

Tống Thu Thu ôm tâm lý bát quái mà tiến đến trước mặt Kỳ Nguyệt: "Nguyệt bảo à, cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu không có chút cảm giác gì với Tề Thư Hàng sao?"

Kỳ Nguyệt thành thật lắc đầu: "Thật sự không có."

Tô Tiểu Đường cũng chớp mắt truy hỏi: "Nguyệt bảo, rốt cuộc cậu thích dạng nam sinh gì thế? Tớ cảm thấy Tề Thư Hàng khá tốt mà! Cậu không suy xét phát triển thêm một bước sao?"


Kỳ Nguyệt bất đắc dĩ đáp: "Hai cậu đừng nhọc lòng vì tớ! Tớ đã nói rồi, đàn ông chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ trồng khoai tây của tớ thôi, tớ sẽ không yêu đương!"

Tống Thu Thu gật đầu: "Việc này thì tớ tin!"

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, nhìn thấy phóng viên đang vây đầy cửa quán xạ kích bên cạnh.

Hình như hạng mục bắn súng ngắn của nữ cũng vừa kết thúc.

"Oa! Kỳ Trăn! Là thiên tài súng ngắn Kỳ Trăn! Người thật còn đẹp hơn trong tivi! Thật không ngờ lần này cô ấy cũng tham gia!"

"Nghe nói hiệu trưởng và ban tổ chức đích thân mời đấy! Chính là vì tuyên truyền cho thế vận hội lần này!"

"Quả nhiên đạt quán quân! Kết quả cuộc thi thật không hồi hộp chút nào!"

"Ha ha ha đúng vậy, xem như đến đây xem mĩ nữ vậy!"

...

Nghe người khác nghị luận, hình như Kỳ Trăn đạt giải quán quân, cho nên mọi người đều vây quanh chúc mừng, còn có không ít người muốn xin chữ kí, quây quanh hồi lâu rồi mới rời đi.


Tống Thu Thu nhìn mà câm nín, khoanh tay trước ngực hừ lạnh: "Có nhầm không vậy? Chỉ với trình độ trì trệ không tiến nhiều năm của cô ta? Thế mà vẫn có người nhắm mắt thổi phồng được à! Lấy được giải quán quân của cấp bật thi đấu này, cô ta có gì mà đắc ý chứ!"

Kỳ Nguyệt đứng từ xa nhìn thấy ba mẹ mình, còn có cả nhà Trần tổng đều đang ở đó, trông không khí rất hòa hợp, vừa nói vừa cười, giống như đã thành người một nhà.

Nhưng chỉ nhìn lướt qua mà thôi, cô không có ý định lên đó chào hỏi.

Kết quả cô còn chưa đi được mấy bước, Trần phu nhân đã thấy cô.

Dư quang của Trần phu nhân phát hiện Kỳ Nguyệt đi lướt qua, vội mở miệng gọi cô lại: "Đây không phải Nguyệt Nguyệt sao? Sao giờ cháu mới đến! Em gái cháu thi xong rồi!"

Trần tổng cũng cười nói: "Đúng vậy, Trăn Trăn đạt giải quán quân, đáng tiếc cháu đến trễ nên không thấy!"
Bình Luận (0)
Comment