[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 197

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của thiếu nữ, giọng điệu Cố Hoài hơi lạnh: "Thư kí nhỏ vừa lên chức, Kỳ tổng liền đổi ý nhanh như vậy?"

Kỳ Nguyệt choáng váng: "Vừa lên chức? Nhưng khi nãy tớ... tớ chỉ muốn nói rõ lòng mình mà thôi..."

Phản ứng của Cố Hoài như thể rất đương nhiên: "Có vấn đề gì sao?"

Kỳ Nguyệt: "..."

Có vấn đề! Quá có vấn đề ấy chứ!

Tình tiết phát triển này khiến cô thực sự không thể hiểu nổi...

"Nếu nói có vấn đề, vậy thì là cách thức tỏ tình của Kỳ tổng không đúng." Cố Hoài chậm rãi nói.

"Cách thức của tớ không đúng? Không đúng chỗ nào...?" Kỳ Nguyệt mờ mịt.

Cố Hoài nhìn cô một cái: "Còn nhớ lần chúng ta chơi nói thật hay mạo hiểm không, lần ấy cậu tỏ tình với tớ thế nào?"

Kỳ Nguyệt lẩm bẩm: "Lần chơi nói thật hay mạo hiểm...?"


Hình như lần đó cô chỉ nói một câu mà thôi, không có nội dung hay chuẩn bị gì cả...

Cho nên Kỳ Nguyệt vẫn nhớ rõ, vì thế đáp lại theo bản năng: "Lúc ấy tớ chỉ nói một câu... Cố Hoài... Tớ thích cậu... Cậu nguyện ý làm bạn trai tớ không..."

Chỉ là một câu ngắn ngủn, nhưng Cố Hoài lại nghe cực kì nghiêm túc, nghiêm túc nghe từng chữ một.

Cô gái vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn mát lạnh đáp lại ngay: "Ừm, nguyện ý."

Kỳ Nguyệt: "..."

Nếu nói lần chơi nói thật hay mạo hiểm đó, nghe thấy hai chữ này, tim cô đập nhanh như có gì đó nảy mầm trong lòng; Vậy thì vào lúc này, khi lần nữa nghe hai chữ đó, đóa hoa trong tim cô chợt nở rộ với tốc độ chóng mặt, chốc chốc nối tiếp nhau lan tỏa khắp núi đồi...

Trong lúc Kỳ Nguyệt đang sửng sờ, chuông di động của cô đột nhiên vang lên.


Kỳ Nguyệt bị tiếng chuông làm sực tỉnh, đang lúc cô muốn bắt máy, Cố Hoài hơi nhướng mày, kế đó, anh vươn tay, không nhanh không chậm nắm lấy cổ tay cô...

Lực tay không nặng, thậm chí có thể xem là dịu dàng, nhưng cũng đủ khiến cô không thể tránh thoát.

Kỳ Nguyệt: "...?"

Cố Hoài nắm tay cô, mặt không đổi sắc mở miệng: "Bắt máy đi."

Bắt máy thì bắt máy thôi, sao lại nắm lấy tay cô không buông?

Cổ tay nóng lên từng trận, Kỳ Nguyệt có chút câm nín mà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tớ không chạy... thật sự không chạy..."

Cố Hoài nhìn cô một cái, hiển nhiên xét thấy biểu hiện lần trước của cô cho nên không quá tin tưởng.

Hai người nhất thời giằng co...

Chỉ còn tiếng heo đang ăn hì hục.

Thấy Cố Hoài không có ý muốn buông ra, cuối cùng Kỳ Nguyệt chỉ có thể duy trì tư thế này mà bắt máy.


"Alo alo alo! Nguyệt bảo! Cậu ở đâu? Cậu đang ở đâu đó?" Vừa bắt máy, liền nghe thấy Tống Thu Thu lớn giọng hỏi.

"Tớ... Tớ đang cho heo ăn..." Kỳ Nguyệt trả lời, không biết tại sao khi nghe thấy giọng của Tống Thu Thu, cô lại cảm thấy hơi chột dạ.

Tống Thu Thu: "Không phải chứ! Tớ cùng Tiểu Đường tìm cậu cả ngày trời, kết quả cậu lại chạy đi cho heo ăn! Đừng quên đêm nay phòng chúng ta có chuyện quan trọng đấy!"

Kỳ Nguyệt: "Chuyện quan trọng?"

Tống Thu Thu: "Đương nhiên là chúc cậu đoạt giải quán quân, còn kỉ niệm ba năm thành lập Liên Minh Cẩu Độc Thân của chúng ta nữa! Cậu đừng quên đấy!"

Kỳ Nguyệt: "A... Được... Tớ biết rồi..."

...

Sau khi cúp máy, Kỳ Nguyệt có chút ngượng ngùng nhìn sang Cố Hoài: "Là Thu Thu gọi... Lát nữa phòng bọn tớ có tiệc..."

Giọng Tống Thu Thu quá lớn, Cố Hoài cũng nghe rõ đoạn đối thoại vừa rồi, anh ý vị thâm trường mở miệng: "Kỉ niệm ba năm thành lập Liên Minh Cẩu Độc Thân?"
Kỳ Nguyệt: "À, ừ..."

Cố Hoài hơi nhướn mày, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu vẫn đi sao?"

Bình Luận (0)
Comment