[Quyển 1] [Mau Xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 45

Trận thứ hai vừa hết một ngày, đã có một đệ tử thành công vượt qua,


Tử Kỉ trầm tư suy nghĩ rất lâu từ khi rời khỏi sơn cốc u tối đó...


Rõ ràng trước khi vào đã được nghe nói, nơi đây cực kì nguy hiểm, dị thú ẩn nấp khắp nơi.


Vậy sao khi hắn đi qua lại chỉ thấy một con đường bằng phẳng, không có chút cạm bẫy nào, thay vì mất ba ngày thì đi thẳng chỉ cần có một ngày để vượt qua...


Nghĩ lại rõ ràng có điểm gì không đúng


Nhưng bản thân Tử Kỉ lại không nhận ra chỗ nào không đúng ở đây.


"Ta sẽ bảo vệ ngươi..."


Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên trong hồi ức như đánh một nhát sâu vào tâm trí hắn


Tử Kỉ nhíu mày, giật mình quay người nhìn về phía sơn cốc


Kẻ điên đó...Không lẽ nào lại...


Hắn muốn chết sao???


Cùng lúc ấy, sâu bên trong sơn cốc,


Mặt trời cũng đã lên cao, Số 23 ngồi khoanh chân ngay ngắn trên một tảng đá tròn, tay mân mê quả trứng to lớn dị thường trong tay


Trước mặt cô là một con dị thú hình rồng, toàn thân đen kịt, hằm hè nhìn cô, cất giọng ầm ầm rung chuyển cỏ cây


"Tiểu chủ nhân, tên mặt trắng cô nhờ tôi bảo vệ đã qua sơn cốc một cách an toàn rồi, giờ cô cũng lên trả lại đồ cho tôi rồi chứ!"


Thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, ném trả quả trứng to lớn ấy cho dị thú trước mắt, trước khi nó ngậm trứng tha đi còn vẫy tay với theo 


"Cảm ơn, Thần rừng! Hôm nào rảnh tôi sẽ nghé chơi chỗ ông!"


Thần rừng nào đó:"..." Còn lâu nhé! 


Đến khi dị thú đen kịt đó đi khuất bóng, Số 23 mới từ trên hòn đá đó nhảy xuống, phủi mông bỏ đi


Ài! Cũng nên ra khỏi đây rồi!


Ngày thứ ba, ngày cuối cùng,


Đã có bảy đệ tử thành công vượt qua, cũng có nhiều người phải bỏ cuộc giữa chừng


"Đệ tử này! Cậu không được vào trong nữa!"


Trưởng lão râu bạc ngồi trên ghế bành vươn tay ngăn người định chạy đi lại


"Tôi phải vào tìm hắn! Sa Mạn hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, hắn vẫn chưa ra..."


Tử Kỉ nóng giận,


Cái đồ điên kia... ai cần hắn bảo vệ chứ! Bây giờ lại phải mất công lo lắng...


"Cậu không nên...vì bây giờ không cần nữa rồi!"


Tử Kỉ theo hướng của trưởng lão mà nhìn về phía cửa sơn cốc, có một bóng người quen thuộc đang đi ra...


Tay còn cầm theo một cái đùi nướng!!!


Chết tiệt! Hắn ta lấy cái đó từ đâu ra???


Tử Kỉ vội vàng chạy sang bên đó, nét mặt thập phần hoảng hốt, con mắt nhạt màu lưu chuyển quan sát trên dưới người nọ một lượt,


"Ngươi..." không làm sao chứ?


Thiếu niên nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh tràn đầy ý cười,


" Lo lắng cho ta??? Yêu ta rồi sao?"


Số 23 ném cái đùi đi, dang hai tay ra


"Đừng sợ! Đến đây nào thiếu niên! Chúng ta bất chấp đi!!!"


Tử Kỉ:"..." Còn lâu nhé! Ông đây không phải đoạn tụ!!!


Số 23 nhìn hắn tức giận bỏ đi, ai oán thở dài


Haiz! Đúng là quả báo mà! 


Rơi xuống vực, bị thú dữ đuổi... Bây giờ cả vợ cũng cư tuyệt...


Ài! Vợ mình tức giận vẫn thật đáng yêu!!!♡♡♡


Vậy là đã hết trận hai


Mười đệ tử bước vào vòng trong đến tập hợp dưới chân núi Trường Thanh để bắt đầu trận thứ ba ngay sau đó


Ở đó có những bậc thang làm bằng đá dài bắc lên núi, bị sương mù che phủ không nhìn thấy đường đi lên...


Trận thứ ba: Thử thách ý chí


Các đệ tử được chọn sẽ từng người một đi lên cầu thang, người có sức mạnh tinh thần lực càng cao sẽ phải bước càng nhiều bậc...


Đệ tử nào bước đến đỉnh núi với số lượng bậc nhiều nhất sẽ được chọn làm đệ tử nội môn ngay lập tức


Mới đầu, tưởng có vẻ dễ, nhưng đến khi từng người bước lên một thì...


Có kẻ chỉ bước hai ba bước đã đến nơi, có kẻ thì chìm trong ảo ảnh mê hoặc của sương mù mà dừng lại mãi mãi, có thể thấy những cái bậc thang này đủ đáng sợ thế nào... Ngươi đi được nhiều nhất cũng chỉ là hai trăm bước, mà khi đến nơi còn lập tứ khụy xuống...


Tất cả các đệ tử đều bước lên hết, ngay cả Tử Kỉ cũng đã lên, có điều khi bước hết hơn trăm bước, rời khỏi các bậc thang đó, vẻ mặt hắn trở nên thâm trầm hơn rất nhiều...


Số 23 thở dài nhìn những bậc thang trước mắt.


Chỉ còn mỗi cô chưa bước lên...


Đành vậy...!!!


Cô đặt chân lên bậc thang đầu tiên, sương mù từ đâu nhanh chóng cuốn lấy cô, thân ảnh Số 23 trong chớp mắt bị làn khói đó bao trùm rồi biến mất...



Bình Luận (0)
Comment