Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Thời điểm Vô Dược rời giường phát hiện thân thể mình tựa hồ cũng không mệt, ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Vô Dược nghi hoặc nhìn anh, sau đó hỏi: "Vì sao lại..."
Nhiễm Nguyệt câu môi, trả lời: "Ta tìm được trong một quyển sách cổ có một bí pháp song tu nắn linh căn. Tin rằng không mấy ngày nữa, nàng liền có linh căn mới."
Vô Dược kinh ngạc nhìn anh, tiểu sư đệ của cô từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Làm sao cái gì cũng đều biết? Phương pháp như vậy cũng bị anh tìm được rồi.
Kỳ thật Nhiễm Nguyệt không có nói cho cô biết, nếu vẫn luôn cùng cô song tu như vậy, trước khi cô một lần nữa đặt tới Nguyên Anh, tu vi của anh sẽ trì trệ không tiến.
Có thể nói là, hiện tại tu luyện của anh, toàn bộ đều cho cô nắn linh căn, cho nên tu vi của anh mới trì trệ không tiến.
Khi Vô Dược còn không có phản ứng lại, anh lại bổ nhào vào cô. Mị hoặc cười với cô: "Chuyện là như thế, vậy chúng ta tiếp tục song tu đi!"
Một loại cảm giác mạc danh bị tính kế sinh ra trong lòng Vô Dược.
Trải qua một tháng nỗ lực, Vô Dược rốt cuộc phát hiện mình có thể tập khí, nhưng muốn đi vào Luyện Khí kỳ, tựa hồ còn phải đợi một cái kỳ ngộ.
Liền ở thời điểm Vô Dược còn đang rối rắm, Tĩnh Dạ yên lặng nói một câu: Ký chủ, cô có thể sử dụng kỹ năng công lược, như vậy sẽ có tác dụng lớn với công cô tu luyện.
Vô Dược tỏ vẻ thập phần ngốc: Tôi không biết kỹ năng công lược a!
Tĩnh Dạ xấu hổ khụ một chút: Tôi hiện tại truyền cho cô, cô chờ một chút.
Cảm giác choáng váng đã lâu lại lần nữa tập kích trong đầu Vô Dược, cảm giác đó qua đi Vô Dược cảm thấy mình hình như có chút không giống trước.
Đầu trở nên càng rõ ràng, tâm cảnh cũng trở nên bất đồng. Lập tức liền tiến vào Luyện Khí kỳ, sau đó Trúc Cơ, không đến bảy ngày liền đi vào Kim Đan kỳ. Sau khi tiến vào Kim Đan Trung kỳ, liền đình chỉ.
Vô Dược ngước mắt, phát hiện Nhiễm Nguyệt ngây người bên cạnh cô không biết đang nghĩ gì.
Sau khi phát hiện Vô Dược dừng lại, liền tiến tới. Đem đầu gối lên trên đùi cô, ngoan ngoãn cọ bụng cô, giống y hệt một con mèo nhỏ.
Tay Vô Dược bất giác xoa xoa đầu anh, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của anh. Nhẹ nhàng động.
Đôi tay Nhiễm Nguyệt chế trụ eo cô, đôi lông mi chậm rãi khép lại che đi con ngươi tối tăm rét lạnh. Giữa môi lại phun ra thập phần ôn nhu ngoan ngoãn nói: "Sư tỷ... Sư tỷ... A Nguyệt thật sự rất yêu... Rất yêu tỷ."
Vô Dược mỉm cười, con ngươi ôn nhu rất nhiều. Tinh tế trả lời anh: "Ta cũng yêu A Nguyệt."
Vô Dược vốn định hoạt động một chút, tìm cái vị trí thoải mái hơn. Trong lúc vô ý quét qua tay áo của anh, thấy trên tay anh rậm rạp vết thương. Như là vết thương của kiếm, hơn nữa không sai biệt lắm đều là vết mới, máu mới đọng lại, phỏng chừng là thương không quá mấy canh giờ trước.
Cô bắt lấy tay anh, mặt lạnh xuống: "Ai làm?"
Nhiễm Nguyệt tựa hồ giống như bị dọa tới, vội vàng thu hồi tay mình. Con ngươi xẹt qua một mạt hoảng loạn, nhưng thực mau liền che dấu, thập phần ngoan ngoãn trả lời: "Hôm nay thời điểm học tập kiếm pháp, không cầm tốt, không cẩn thận cắt đến."
Nhìn anh ngoan ngoãn như vậy, bộ dạng nghiêm túc như vậy. Vô Dược thiếu chút nữa liền tin. Nhưng, có ký ức học tập của Hoa Thiển Ca lâu như vậy, cô sao có thể tin tưởng lý do hoang đường như vậy của anh!
Anh là năng lực bao nhiêu kém mới có thể đem chính mình cắt tới thành như vậy.
Bất quá nếu anh muốn gạt cô, cô cũng không tính toán muốn phá vỡ. Nhưng cảnh cáo nho nhỏ vẫn là phải có: "Về sau không được như vậy, bằng không ta sẽ tức giận."
Một bên nói một bên lấy thuốc trị thương từ bên trong nhẫn không gian của Hoa Quy Ức tặng cho ra. Có lẽ là Hoa Quy Ức cho rằng cô đã không thể tập tiên pháp nữa, cho nên vẫn chưa thu hồi nhẫn không gian của cô.
10/12/2020