Chương 119
Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (7)
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Niên Tứ Thần theo bản năng liền trực tiếp nói cho cô: "Ba giờ."
Sau khi nói xong, mi hơi hơi nhăn lại, tựa hồ mới phản ứng lại mình đây là đang làm cái gì.
Qua ba giây đồng hồ, Vô Dược giật bắn lên, đôi mắt mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh: "Anh... Anh sao có thể không gọi em dậy nha? Xong rồi có phải em sẽ đến muộn hay không?"
Niên Tứ Thần vuốt ve sau lưng cô, một bộ dạng giống vuốt ve bảo bối, sau đó mở miệng: "Không sao, đừng khẩn trương. Huấn luyện viên nói thời tiết bây giờ quá nóng, lùi lại đến bốn giờ mới bắt đầu."
Vô Dược chui vào trong lòng ngực anh cọ cọ, nỗ lực chớp chớp mắt hỏi: "Thật vậy sao?"
Cũng không biết có phải trên người anh có hương thôi miên hay không. Cảm giác của cô sau khi đến gần anh đặc biệt thoải mái. Giống như đang bồi thường cho cô vì mấy ngày nay ngủ không tốt.
Kỳ thật Vô Dược không biết Thư Vãn Nhan sau khi xuất ngoại liền bắt đầu có triệu chứng mất ngủ, cho nên tương đối khó đi vào giấc ngủ, lại rất dễ dàng tỉnh giấc. Cô chỉ đơn thuần cho rằng mấy ngày nay ngủ không tốt vì chênh lệch múi giờ khi đến đây.
Có thể là bởi vì có anh ở bên cạnh, hơn nữa quân huấn đặc biệt mệt. Cho nên cô ngủ rất an tâm, cũng ngủ đến đặc biệt kiên định. Bộ dạng ngủ sâu như này, Thư Vãn Nhan đã thật nhiều năm chưa trải qua.
"Ân!" Niên Tứ Thần nhẹ nhàng ứng thanh, sau đó lại để cô nằm lại, trả lời: "Ngủ thêm đi!"
"Được..." Lời nói còn chưa nói xong Vô Dược đã chìm vào giấc ngủ.
Vô Dược mơ mơ màng màng đã bị Niên Tứ Thần mang đến một nơi nào đó, sau khi thấy rõ liền nghi hoặc hỏi câu: "Ân? Sân vận động?"
Niên Tứ Thần thấy bộ dạng mơ hồ của cô, cảm giác đã bị cô manh tới rồi, nhéo khuôn mặt cô một chút, mở miệng: "Huấn luyện viên nói, bên ngoài quá nóng cho nên đổi thành trong nhà."
Vô Dược không biết chân tướng, trong lòng yên lặng nghĩ: Huấn luyện viên của thế giới này quả thật khiến người ta quá cảm động.
Nghĩ nghĩ đến huấn luyện viên của mình ở tinh tế, thật là đáng sợ! Vô Dược vội vàng lắc lắc đầu đem cảm xúc phức tạp kia quăng đi.
Anh vén mái tóc trên trán của cô rồi lưu lại trên đó một nụ hôn, đem di động trả lại cho cô nói: "Anh đã lưu số điện thoại của anh vào, có việc thì tìm anh ân?"
"Được!" Vô Dược bị động tác của anh làm cho ngây ngốc. Đột nhiên suy nghĩ là bởi vì cô và anh là thanh mai trúc mã cho nên anh mới đối với cô tốt như vậy? Hay là bởi vì anh thích cô nên mới đối với cô tốt như vậy? Hay là nói anh đối với mỗi người đều tốt như vậy?
Không khỏi hỏi một chút: Tiểu Dạ Dạ, giá trị yêu thích của nam thần đối với tôi là bao nhiêu?
Tĩnh Dạ: 92, thời điểm cô tới là 89.
Vô Dược:... Vì sao hệ thống không nhắc nhở?
Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Hệ thống cảm thấy chỉ tăng 3 điểm, không thú vị, cho nên liền không muốn nhắc nhở cô.
!!!
Loại hệ thống này, muốn ném ngay đi, quá tức giận! Vậy mà còn có bộ dạng thao tác này! Cô muốn khiếu nại.
Bất quá, nam thần thế giới bình thường. Quả nhiên chính là tương đối dễ công lược. Ít nhất sẽ không cho cô cái một trăm linh tinh gì gì đó.
Sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: Nam thần thế giới này, sẽ không hắc hóa đi?
Tĩnh Dạ trả lời: Nam thần thế giới này giá trị hắc hoá thấp hơn 10, hệ thống không thể đánh giá.
May còn có một cái Tĩnh Dạ cùng cô nói, không thì năng lực che giấu tính cách của nam thần quá tốt rồi, còn không thể biết giá trị hắc hoá.
Vô Dược rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nam thần ôn nhuận gì đó quả thực quá tốt. Cô tựa hồ không cần lo lắng thế giới này sẽ bị nhốt trong phòng tối.
Tĩnh Dạ nghe được lời nói trong lòng của cô, yên lặng vì cô châm cây nến. Cô mới không tin nam thần không có hắc hóa, chỉ có thể chúc cô may mắn.
24/12/2020 - 25/12/2020