(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 133

Chương 133


Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (21)


Edit: Thuần An


>


"Cho nên cháu tính toán như thế nào?" Lâm Nghiên đi thẳng vào chủ đề.


Niên Tứ Thần cũng không chút kiêng kị nào mở miệng: "Cháu hy vọng Nhan Nhan có thể ở cùng với cháu."


"Không được!" Lâm Nghiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở miệng cự tuyệt. Bà nghĩ chỉ cần là một người mẹ, hẳn là ai cũng sẽ làm như vậy.


Niên Tứ Thần lại mở miệng nói: "Cháu biết bác lo lắng điều gì, nhưng cháu thật sự yêu Nhan Nhan, từ lần đầu tiên cháu nhìn thấy ánh mắt của em ấy cháu đã biết, cháu cả đời này chỉ cần em ấy. Cháu đợi em ấy mười hai năm, cũng sẽ cùng em ấy cả đời."


Lâm Nghiên mở miệng: "Không được! Hai cháu hiện tại đều còn nhỏ, còn không hiểu tình cảm. Bác sao có thể bảo đảm về sau hai cháu sẽ không hối hận."


Niên Tứ Thần mở miệng: "Bác cho rằng cái gì mới có thể lý giải được tình cảm? Bác cảm thấy mình có thể lý giải chính xác sao?"


"Bác..." Lâm Nghiên á khẩu không trả lời được, bà chính xác không có lý giải qua. Nhưng mà...


Niên Tứ Thần mở miệng: "Nếu bác cảm thấy không có gì bảo đảm. Cháu nguyện ý viết một phần hợp đồng, chỉ cần về sau cháu làm ra việc gì có lỗi với Nhan Nhan, tài sản cháu sở hữu đều là của em ấy."


Niên Tứ Thần chưa bao giờ nghĩ tới phải dùng tiền tài để cân nhắc tình yêu của mình, nhưng đối với Lâm Nghiên, người từ nhỏ đã đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu mà nói, đây là phương thức nhanh nhất để bà chấp nhận.


Dường như là nghĩ tới cái gì anh lại bổ sung một câu: "Ngày cháu thành niên thì sẽ hoàn toàn có được 80% cổ phần của Niên thị."


Lâm Nghiên không nói gì, nhưng bà đã bị lời nói của anh đả động tới rồi.


Không khỏi nghĩ tới cha của mình trước kia nói qua một câu: "Nếu một người nam nhân, nguyện ý vì con từ bỏ gia sản sở hữu. Vậy thì nam nhân kia nhất định là thật sự yêu con."


Niên Tứ Thần cũng không có tiếp tục nói chuyện, anh có thể cho bà một chút thời gian tự nghĩ. Nhưng cũng không chấp nhận bà nghĩ quá lâu.


Bởi vì tiểu công chúa của anh, không thể lại tiếp tục xuống dốc như vậy. Mất ngủ nhiều ngày đã làm cho thân thể của cô càng ngày càng kém. Vỗn dĩ thân thể cô không tốt lắm, nếu về sau còn như vậy thì nên làm cái gì bây giờ?


Lâm Nghiên cuối cùng thở dài, trả lời: "Bác cho phép cháu cùng con gái bác ở cùng nhau, nhưng nếu cháu thật sự làm việc gì có lỗi với con gái của bác. Bác sẽ không bỏ qua cho cháu."


Niên Tứ Thần gật gật đầu, nghiêm túc bảo đảm: "Sẽ không, cháu sẽ không để khả năng như vậy tồn tại."


Lâm Nghiên nhìn thanh niên mới 18 tuổi trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.


Một thanh niên như vậy, ở trước mặt bà bỏ đi nguỵ trang ôn văn nho nhã của mình. Là vì con gái của bà.


Anh tựa hồ không e dè, cũng không sợ bà cảm thấy anh chột dạ nguỵ trang thành một người hai mặt.


Bà nghĩ con gái của bà có một người yêu như vậy, tựa hồ cũng thực không tồi.


——


Buổi chiều tan học, Vô Dược rốt cuộc gặp được người mà mình nhớ một ngày.


Trực tiếp liền nhào vào trong lòng ngực anh, sau đó mở miệng: "Tứ Thần, em nhớ anh."


Cũng không biết có phải thói quen của mình hay không, anh bồi ở bên cạnh cô, là chấp nhất quyến luyến của Thư Vãn Nhan đối với Niên Tứ Thần, tóm lại một ngày không thấy mặt cô phát hiện mình rất nhớ anh.


Niên Tứ Thần ôn nhu cười, nhéo nhéo gương mặt cô: "Anh cũng rất nhớ em."


Tiểu công chúa của anh, nhanh lên lớn lên đi. Vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ tách ra.


...


Niên Tứ Thần không có trước sau như một đưa cô về Lâm gia, mà là đưa cô tới Niên gia.


"Ân?" Cô mặt đầy nghi hoặc nhìn anh.


Niên Tứ Thần nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ của em đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau. Sau này em có thể ở cùng anh, không bao giờ phiền não không ngủ được."


24/12/2020 - 25/12/2020

Bình Luận (0)
Comment