(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 142

Chương 142


Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (Phiên ngoại)


Edit: Thuần An


Lâu không vào cái là mọi người ủng hộ quá trời luôn! Cảm ơn nha️️


Hôm nay noel của mọi người thế nào rồi, có quà chưa?


Mà không có thì cũng đừng buồn nha, vào nhận quà của mình nè!


Nay full TG cho mọi người đọc luôn.


Chúc mọi người có lễ giáng sinh vui vẻ️️


>


Niên Tứ Thần gần cảm thấy thật buồn rầu, bởi vì anh gặp được một nữ sinh, hơn nữa lại ở thời điểm nữ sinh kia cần giúp đỡ.


Là một học trưởng ôn văn nho nhã tốt, nếu nói không hỗ trợ, tựa hồ có chút không hợp lý.


Hơn nữa, cũng không biết như thế nào. Anh thế nhưng cảm thấy cô ta cùng tiểu công chúa của mình có chút giống.


Nghĩ đến tiểu công chúa của mình, anh không khỏi vui vẻ lên.


Thời điểm thấy cô anh mới 6 tuổi, nhưng cô cứ như vậy lưu lại trong lòng anh. Khiến anh đối với cô vô pháp tự kềm chế.


Anh nghĩ anh khả năng trúng độc, trúng một loại độc tên là Thư Vãn Nhan.


Thời điểm cô rời đi, trời mới biết anh có bao nhiêu khổ sở, anh đem chính mình nhốt trong phòng, tựa hồ cảm giác mình muốn tử vong.


...


Cũng không biết những người trong trường học nghĩ thế nào? Liền bởi vì anh giúp vài lần, không thể hiểu được truyền ra lời đồn đãi anh thích cái nữ sinh kia.


Dù sao anh cảm thấy mình ở trường học này ngốc cũng không lâu, vì thế cũng không giải thích cái gì. Tùy ý bọn họ.


Nhưng anh không nghĩ tới, vậy mà đánh giá cao thực lực của bản thân, dùng thời gian hai năm mới đem Niên thị hoàn toàn dời sang nước ngoài.


Thời điểm phục hồi lại tinh thần, hai người kia đã ở bên nhau.


Anh nhịn không được muốn mắng một câu, đến cả mặt của tiểu công chúa anh còn chưa có nhìn thấy đâu. Bọn họ thế nhưng liền như vậy ở bên nhau?


Nghĩ đến đây, anh cảm thấy mình một khắc đều không thể nhịn. Sau khi chuẩn bị tốt, trực tiếp bay đến Y quốc.


Sau khi anh tới, tuy rằng nói biết nhà cô và trường học ở nơi nào, nhưng không biết cô ở nhà hay là ở trường học.


Cho nên cảm giác khả năng gặp mặt yêu cầu vận khí, cũng không biết có phải suy nghĩ lôi kéo hay không, anh quyết định đến trường học của cô trước.


Loay hoay một hồi lâu, người luôn luôn thông minh cơ trí như anh, chẳng những không tìm được cô, tựa hồ còn lạc đường, quả thực khiến anh tức không nhẹ.


Bất quá may mắn cũng không phải hoàn toàn không có người, bước chân anh nhanh hơn, dùng ngôn ngữ Y quốc tiêu chuẩn hỏi một nữ sinh phía trước: "Ngại quá bạn gái này, xin hỏi em biết khu dạy học mười một đi như thế nào không?"


Nữ sinh quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, mở miệng nói: "Em cũng chuẩn bị đến khu dạy học mười một, muốn cùng nhau đi không?"


Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của nữ sinh anh sửng sốt một chút, khuôn mặt không tròn như vậy nữa, ngũ quan cũng nẩy nở rất nhiều, sắc mặt không còn hồng thuận như trước kia, nhưng anh liếc mắt một cái vẫn nhận ra cô: "Tiểu công chúa."


"A?" Nữ sinh tựa hồ bị anh nói khiến cho tức cười, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Em không tên là tiểu công chúa, em tên là Thư Vãn Nhan a! Tứ Thần ca ca."


Một tay anh đem cô ôm vào trong lòng ngực, sau đó nói: "Không, em chính là tiểu công chúa của anh, qua mười bốn năm, em... Có nhớ tới anh không?"


Thư Vãn Nhan cúi đầu nhẹ nhàng trả lời: "Đúng rồi, qua mười bốn năm, anh hiện tại mới đến tìm em."


Anh nói: "Về sau sẽ không, không bao giờ để em chờ lâu."


"Được!" Cô ngoan ngoãn đem chính mình chôn trong lòng ngực anh.


Sau đó bọn họ kết hôn, có một đôi bảo bảo rất đáng yêu, cô luôn thích đem con gái trang điểm thành tiểu công chúa, đem con trai trang điểm thành tiểu hoàng tử.


Mỗi lần anh nhìn đến bộ dạng này của cô, tổng hội bất đắc dĩ than thở, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy sủng nịch như cũ.


Sau đó ôn nhu đem cô ôm trong lòng ngực, mở miệng nói: "Không phải hoàng tử mới có thể cưới công chúa sao."


"Phụt ~" Cô nhớ tới lời khi còn nhỏ, nghĩ lại anh nỗ lực làm một hoàng tử ôn văn nho nhã tốt.


Nhưng cuối cùng lại thành đế vương thương nghiệp, cô ôn nhu rồi ôm anh: "Đúng, quốc vương bệ hạ của em."


----


Anh thường gọi em là tiểu công chúa, nhưng anh không biết nếu không có anh bên cạnh, em cái gì cũng đều không phải.


~ Thư Vãn Nhan ~


24/12/2020 - 25/12/2020

Bình Luận (0)
Comment