Chương 152
Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (10)
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Quân Mặc Nhiễm nâng con ngươi nghi hoặc, nhược nhược mở miệng: "Nếu hoàng huynh phải nạp phi, sau khi nạp phi hoàng huynh sẽ đối với ta tốt giống như bây giờ sao?"
Vô Dược giơ tay xoa xoa đầu hắn: "Ngoan, đừng nghĩ nhiều. Ta vẫn luôn chờ đệ lớn lên, đệ biết không. Cuối cùng vị trí này phải là của đệ, chờ đệ ngồi lên vị trí này, bọn họ sẽ không thúc giục ta tuyển phi."
Quân Mặc Nhiễm nhíu mày, nói như vậy hắn nghe xong không dưới trăm ngàn biến. Hắn liền không rõ, vì sao thế nào cũng phải để hắn ngồi lên cái vị trí kia. "Bọn họ đều nói hoàng huynh là một minh quân, ta cũng cảm thấy hoàng huynh thật là lợi hại, cho nên..."
Vô Dược không chờ hắn nói xong đã đánh gãy lời hắn muốn nói, nghiêm túc đối hắn nói "Nhiễm Nhiễm, đệ không thể nói như vậy được? Thiên hạ này là của đệ, chỉ có thể là của đệ!"
Nhưng mà... Thứ ta muốn trước sau cũng chỉ là huynh.
Hắn không biết, cũng không muốn biết. Hắn không nghĩ muốn thiên hạ này, hắn muốn chỉ có nàng. "Hoàng huynh... Ta..."
Vô Dược thở dài, cũng không biết có phải phương pháp lúc trước mình dạy không đúng hay không. Rõ ràng từ khi hắn còn rất nhỏ đã rót cho hắn tư tưởng hắn mới là đế vương. Vì sao hắn liền... Chẳng lẽ nàng dùng sai phương thức rồi?
Nghĩ đến hắn thường ngày dính nàng, có lẽ nàng nên thay đổi phương thức?
Nàng nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: "Mặc dù sau khi chờ đệ lên làm Hoàng đế, ta sẽ càng có nhiều thời gian bồi đệ, đệ cũng không muốn sao?"
Quân Mặc Nhiễm dừng một chút, sau đó nghi hoặc nói: "Lời huynh nói là sự thật?"
Vô Dược cảm thấy hấp dẫn, nhưng biểu tình như cũ không thay đổi, không nhanh không chậm mở miệng: "Ta đã từng lừa đệ sao?"
Quân Mặc Nhiễm suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng: "Được!"
...
Thái phó ngồi trước mặt nàng, nàng thong dong bình tĩnh nhấp một miệng trà.
Thái phó nhìn nàng một hồi lâu mới mở miệng nói: "Người thật sự quyết định như vậy sao?"
Vô Dược cười cười, nhàn nhạt nói: "Ta cùng phụ hoàng chuẩn bị nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể từ bỏ sao? Chúng ta đều không được quay đầu."
Thái phó bất đắc dĩ lắc lắc đầu đều nói một núi không thể có hai hổ, Quân gia từ từ xuống dốc, nhưng hôm nay hai người kia, một người so với một người thông minh hơn, một người so với một người có khả năng hơn. Hai người đều là Quân vương chi tuyển.
Thái phó có chút tiếc hận nói: "Người là một minh quân, mất đi thật sự quá đáng tiếc."
Vô Dược cười cười, không có nói nữa.
Nàng mới không phải cái minh quân kia, bất quá so người khác tính kế tốt hơn thôi.
Quân Mặc Nhiễm từ xa chậm rãi lại đây, mỉm cười đến bên cạnh nàng, sau khi phát hiện Thái phó, đi đến bên cạng nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng huynh, các ngươi đang nói cái gì?"
Vô Dược lắc lắc đầu, buông tay nói: "Không, chúng ta trở về đi."
Quân Mặc Nhiễm nhìn lên tay hắn, mỉm cười nói: "Được!"
Thái phó nhìn thấy Quân Mặc Nhiễm như vậy, có chút kinh ngạc. Tựa hồ chưa từng gặp qua bộ dáng này hắn.
Nhớ tới hắn bình thường lạnh nhạt âm lệ, so với bộ dạng hiện tại của hắn, tựa hồ tương phản có chút lớn.
...
Hiện tại Quân Mặc Nhiễm mười bốn tuổi đã có thể giúp nàng xử lý rất nhiều tấu chương, cho nên bọn họ có thể cùng xử lý.
Sau khi xử lý xong, hắn đem đầu gối lên trên vai nàng. Mở miệng nói: "Hoàng huynh, ta đêm nay muốn ngủ với huynh. Chúng ta đã rất lâu không ngủ cùng nhau."
Thời điểm hắn mười tuổi, nàng liền đem hắn về trong cung điện của hắn.
Vô Dược thở dài, ứng thanh: "Được rồi. Đợi lát nữa đệ và ta cùng trở về."
Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân mấy đời trước hay không, cho nên hắn đặc biệt thích dán nàng.
Nghĩ đến việc mấy đời trước hắn làm trên giường, đột nhiên cảm thấy tựa hồ không cho hắn biết mình là nữ nhân cũng khá tốt.
01/01/2021