Chương 156
Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (14)
Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Gió thoảng qua nhẹ nhàng, tiếng đàn lại chưa từng dứt, Vô Dược dựa trên lan can, nghe nghe bất giác ngủ rồi.
Ngần ấy năm, hắn còn nhỏ, chỉ có thể dựa vào nàng, nàng không thể không tính kế đi trước một bước, làm việc nàng không thích. Đã quên mỗi bước lên một bước, lòng bàn chân dẫm chính là máu tươi của bao nhiêu người rồi.
Quân Cửu Thanh cực kỳ muốn trả thù nam nữ chủ, khát vọng đem mọi người đùa bỡn, khiến nàng cũng mạc danh đối với quyền lực, và trả thù có cảm giác hưng phấn.
Hơn nữa nàng ta đối Quân Mặc Nhiễm thân tình quá sâu, khiến nàng cảm thấy hắn không phải là người yêu như mấy đời trước của nàng, rõ ràng chính xác chính là đệ đệ của nàng.
Vì không phải nhân thiết, chỉ dung nhập 80% tình cảm của nguyên chủ, nhưng thời gian lâu rồi, tổng mạc danh cảm giác mình trải qua sinh hoạt của người khác, thay đổi nó cũng không có kết quả.
Cũng không biết có phải cảm xúc của nàng dao động ảnh hưởng tới Tĩnh Dạ hay không, Tĩnh Dạ yên lặng xuất hiện, sau đó mở miệng: Ký chủ, sau thế giới tôi giúp cô giảm đi 30% tình cảm của nguyên chủ.
Vô Dược gật gật đầu ứng thanh: Được!
......
Quân Mặc Nhiễm ngừng động tác trên tay, chậm rãi đứng lên, đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Thời điểm cung tì cùng thị vệ vốn định tiếp nhận, bị hắn lạnh lùng quát liếc mắt một cái, sau đó sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Quân Mặc Nhiễm cúi đầu, so với thời điểm nhìn bọn thị vệ thì ánh mắt nhìn nàng hoàn toàn bất đồng. Đôi mắt đen ôn nhu đến tựa hồ muốn chảy ra nước, nhưng mà con ngươi ôn nhu đồng thời cũng có tham và tràn đầy chiếm hữu, quyến luyến, điên cuồng.
——
Đêm là thời điểm tốt nhất có thể che dấu hết thảy ác niệm, Quân Mặc Nhiễm lại nửa đêm trộm lẻn vào trong cung điện của nàng.
Môi đỏ bừng, nhẹ nhàng giơ lên. Đáy mắt điên cuồng, lúc này không thêm bất luận cái gì che dấu.
Hắn đến gần, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng ngực, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi đẩy hàm răng nàng ra, cùng cái lưỡi mềm mại của nàng dây dưa. Thật lâu cũng không buông ra.
Vô Dược trong khi say, tựa hồ cảm giác được không khoẻ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ lên.
Quân Mặc Nhiễm tựa hồ lúc này mới phát hiện nàng không khoẻ, trằn trọc mới chậm rãi nhả ra.
"Khụ khụ!" Cũng không biết là có phải thời gian quá dài hô hấp không được, Vô Dược thế nhưng chậm rãi thanh tỉnh. Còn không có kịp mở mắt, đã bị người dùng tơ lụa mềm nhẹ, trói đôi mắt lại.
Quân Mặc Nhiễm tay ôm nàng không hề có ý tứ thả lỏng, vẫn chưa bởi vì nàng tỉnh lại mà muốn chạy trốn. Vốn dĩ hô hấp hơi nhanh, lại bởi vì nàng thanh tỉnh mà càng ngày càng dồn dập.
Sau khi Vô Dược cảm giác được mình cả người vô lực, mới biết được chính mình bị hạ dược. Chỉ có thể thực bất đắc dĩ dựa vào người hắn, cảm giác lửa nóng trong người chậm rãi thức tỉnh.
Quân Mặc Nhiễm nhìn hô hấp hỗn độn. Nhìn môi sưng đỏ bị chà đạp qua của nàng, liền càng nhịn không được, lại hôn lên môi nàng, hung hăng cắn xé, tựa hồ muốn đem cảm tình của mình đối với nàng đều phát tiết ra.
Mùi máu tươi ở trong miệng hai người toả ra, đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng, nhưng điên cuồng tựa hồ lại càng tăng lên, từ cắn xé chuyển thành nhẹ nhàng liếm láp, chậm rãi đem môi đỏ có máu tươi của nàng liếm sạch sẽ.
Vô Dược không có phản kháng, ngoan ngoãn để hắn làm hết thảy. Qua hồi lâu mới mở miệng nói: "Chơi vui không? Nhiễm Nhiễm."
Động tác Quân Mặc Nhiễm dừng một chút, đem vùi đầu trên xương quai xanh của nàng, tay ôm nàng càng thu càng chặt, tựa hồ muốn đem nàng dung nhập vào xương cốt, đầu lưỡi liếm qua vành tai nàng, mới nhẹ giọng mở miệng: "Chơi không vui, nhưng ta thực vui vẻ, thực hạnh phúc."
Vô Dược không nói gì, hắn cũng chỉ lẳng lặng mà ghé vào trên vai nàng, chất lỏng ướt nóng dừng ở trên vai nàng, âm thanh hắn run rẩy: "Nhưng mà vì cái gì chỉ có thời gian ngắn ngủi như vậy đây? Ta muốn, là đủ nhiều a......"
01/01/2021