(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 189

Chương 189


Diễn như nhân sinh: Ảnh đế hai mặt, quá luyến ta (18)


Edit: Thuần An


>


Sau khi nghe được lời cô nói, Đoạn Vân Thần trực tiếp đem cô đè trên sô pha. Đầu ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo cô, hung hăng hôn lên.


Vô Dược bị anh hôn, toàn thân vô lực nằm trên sô pha. Đầu ngón tay xuyên qua tóc của anh, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Lên... Lên trên giường..."


Đoạn Vân Thần ôn nhu đem cô bế lên, sau đó đặt cô lên trên giường, lại hôn lên, khi anh liếm qua chỗ mẫn cảm của cô, Vô Dược nhịn không được run rẩy.


Mặc dù không có ký ức, anh vẫn nhẹ nhàng như cũ biết chỗ mẫn cảm của cô.


Thời điểm vào trong cô anh cảm giác được tâm phiêu bạt bất lực của mình, rốt cuộc cũng tìm được nơi uỷ thác, cô chính là cứu rỗi anh.


Khi anh dừng lại đã qua đi rất lâu, anh bế cô ngủ say lên, tiến vào phòng tắm.


Đầu ngón tay xẹt qua mỗi một tấc da thịt của cô, cuối cùng dừng lại trên xương con bướm xinh đẹp của cô, vết bới thược dược mỹ lệ kia, khiến ánh mắt anh trầm mê, càng nhiều thêm vài phần mê luyến.


Trong lòng có một cái tên muốn hô lên, nhưng thời điểm nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại quên muốn gọi là gì, bật thốt lên: "Li Li ~"


...


Ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, Vô Dược chậm rãi thức tỉnh, mê mang mở to mắt, khi nhìn đến người trước mắt, bất giác ôm lên cổ anh, hôn hôn gương mặt anh.


Đoạn Vân Thần cọ cọ mặt vô, ôn nhu mở miệng: "Anh đi nấu ăn cho em, nếu còn mệt thì ngủ thêm một chút đi."


Vô Dược nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng!"


Sau đó lại chậm rãi nhắm hai mắt, không bao lâu liền ngoan ngoãn ngủ rồi.


Mà Đoạn Vân Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ ngoan ngoãn của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cô. Chiếm hữu trong con ngươi càng ngày càng thâm, mê luyến cũng càng thêm điên cuồng, dùng âm thanh thực nhẹ thực nhẹ nói: "Li Li... Em đó ngàn vạn không thể có ý muốn rời khỏi anh nga! Bằng không anh sẽ thực tức giận."


Nhưng qua vài phút sau, anh liền đem mọi thứ đó thu liễm lại. Thật cẩn thận rời giường, sau đó ra cửa.


Đoạn Vân Thần rời đi không bao lâu, Vô Dược liền khẽ meo meo mở to mắt, trong lòng kêu: Mẹ nó, Tiểu Dạ Dạ, Tiểu Dạ Dạ. Vì sao tôi cảm giác nam thần thế giới này rất nguy hiểm?


Tĩnh Dạ chậm rì rì nói: Giá trị hắc hoá của hắn vượt qua mức hệ thống đánh giá, giá trị yêu thích đối với cô cũng vậy. Đúng rồi, cô chỉ cần cùng hắn đăng ký kết hôn, sau đó hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ trở thành ảnh hậu thì cô liền có thể rời khỏi thế giới này.


Vô Dược ứng thanh đã biết, sau đó không nói nữa, cô đương nhiên sẽ không rời khỏi. Cô sẽ bồi anh cùng nhau đến già, tuy rằng không biết tột cùng anh với Mặc làm giao dịch gì, nhưng mà cô sẽ quý trọng mỗi một phút mỗi một giây cùng anh ở bên nhau.


Qua khoảng nửa giờ, anh lại mở cửa ra, Vô Dược đã rửa mặt chải đầu xong, thấy anh tiến vào liền chạy qua ôm anh.


Đoạn Vân Thần xoa xoa tóc cô, sau đó mở miệng: "Có thể ăn cơm."


...


Vô Dược kẹp đồ ăn chậm rì rì để vào trong miệng, những món anh làm trước sau như một đều là món cô thích. Cũng không biết anh làm thế nào biết cô thích ăn những món này.


Đoạn Vân Thần nhìn Vô Dược một hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Em... Còn muốn tiếp tục làm diễn viên không?"


Vô Dược ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"


"Không có." Đoạn Vân Thần vẫn nỗ lực duy trì khuôn mặt thờ ơ, bình tĩnh trả lời.


Được rồi, anh không làm được, ủy khuất nhìn cô: "Anh không thích em cùng người khác đối diễn."


Tưởng tượng đến việc cô cùng người khác có tiếp xúc thân mật, anh liền phát điên, trong lòng nhịn không được táo bạo lên. Rõ ràng trước kia còn không có mãnh liệt như vậy, tựa hồ là có được liền càng không muốn mất đi.


16/01/2021

Bình Luận (0)
Comment