(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 54

Edit: Thuần An


Dọc đường đi đều cực kì suôn sẻ, tang thi không nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp được con cấp tương đối cao Vô Dược đều yên lặng đem tinh hạch của nó thu thập lại.


Vô Dược nhìn trên tay mấy viên tinh hạch tầm trung, sau đó đột nhiên hỏi: "Mộ Mộ, anh có kích phát dị năng không?"


Bạch Cẩn Mộ sửng sốt một chút, suy nghĩ một lát mới mở miệng: "Không có, nhưng anh có thể dùng tinh thần lực."


Vô Dược có chút kinh ngạc hỏi: "Tinh thần lực? Không phải dị năng hệ tinh thần sao?"


Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu, trả lời: "Không phải."


Người giống như Phong Tịch từ nhỏ đã kiên trì tập võ, sau mạt thế mới có tinh thần lực cấp S. Như vậy tiểu công tử nhà cô là vì sao? "Anh... Biết mấy S không?"


Bạch Cẩn Mộ sợ chính mình nói sai, cho nên phải trả lời: "Không biết. Chỉ là khống chế mấy con tang thi vẫn là không thành vấn đề."


Vô Dược:... Khống chế? Là cái loại khống chế mà cô nghĩ sao? Sẽ không đáng sợ như vậy đi? Là tinh thần lực rất mạnh mới có thể khống chế tang thi?


"Được rồi." Cô nhéo nhéo gương mặt anh, sau đó nói: "Thời điểm không cần thiết thì không cần tuỳ tiện sử dụng tinh thần lực, bằng không thật tổn thương thân thể."


"Được!" Anh ngoan ngoãn gật gật đầu, cũng không có tính toán tiếp tục nói.


Vô Dược cũng quay đầu lại tiếp tục hướng L thị đi tới, bởi vì muốn chờ nữ chủ cho nên cô mới cố ý bắt đầu chậm như vậy, hiện giờ cô đoán được có khả năng nữ chủ đã sớm đến căn cứ cho nên dùng tốc độ bình thường tiếp tục.


Vốn dĩ G thị cách thành phố Y rất xa, sau khi mạt thế buông xuống, không ít cao tốc bị huỷ cho nên càng mất nhiều thời gian.


Chạy được bốn ngày, Vô Dược quyết định nghỉ một chút. Cô cảm giác mình ăn lương khô đến sắp phát điên rồi.


Cuối cùng hai người dừng trên một trấn nhỏ, người trên trấn không tính là nhiều nhưng trên đường vẫn thấy không ít tang thi.


Tang thi cấp thấp thì không có thị giác, chỉ dựa vào thính giác và khứu giác. Cho nên tiếng vang của hai người khiến tang thi chú ý không ít.


Vô Dược hơi hơi trật đầu một chút, hỏi: "Có phát hiện tang thi cấp cao không?"


Từ khi phát hiện anh cảm giác được phương hướng của tang thi, Vô Dược liền đem anh trở thành người dò xét thang thi.


Bạch Cẩn Mộ mở miệng, âm thanh khàn khàn dễ nghe vang lên: "Hướng 9 giờ có một con cấp bốn, hướng 11 giờ có hai con cấp hai."


Vô Dược dẫm phanh dừng lại, đem tang thi trước mặt đâm bay. Sau đó quay đầu lại nhéo nhéo mặt anh, ôn nhu mở miệng: "Ở chỗ này chờ em ân? Em rất nhanh sẽ trở lại."


Anh gật gật đầu ứng một câu: "Được!"


Vô Dược mới vừa đi xa, tang thi ở xung quanh Land Rover nháy mắt liền tản ra.


Bạch Cẩn Mộ dựa vào ghế nhìn ngoài cửa sổ, mắt đen dần dần chuyển hồng. Sau đó một người nam nhân mười phần tuấn dật đi đến bên cạnh Land Rover.


Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó mở miệng: "Không được để cô ấy bị thương."


Nam nhân cúi đầu đáp một lời vâng, sau đó liền biến mất.


Bạch Cẩn Mộ thấy qua thân thủ của cô, biết mấy con tang thi cấp này không phải đối thủ của cô, nhưng anh không cho phép xuất hiện bất cứ khả năng gì khiến cô bị thương.


Vô Dược đi đến nơi có tang thi cấp bốn trước, vừa đến liền thấy mấy người dị năng giả bị một đám tang thi vây quanh.


Mà con tang thi cấp bốn kia ở cuối cùng, có một chút ý tứ thao túng các tang thi cấp thấp khác, kỳ thật cấp bốn vẫn chưa khôi phục lý trí, chỉ là tương đối lợi hại, so với tang thi bình thường thông minh hơn một chút.


Vô Dược nhìn thoáng qua, sau đó thấy trong số dị năng giả có một người nam sinh thanh tú. Môi Vô Dược gợi lên, lạnh nhạt cười.


Nguyên kịch trước khi Phong Tịch trở thành vai ác, ở một thành thị nhỏ đã cứu một nam sinh thanh tú từ trong một đám dị năng giả.


Sau đó nam sinh vẫn luôn đi theo Phong Tịch, Phong Tịch cũng coi hắn là người thân ở mạt thế. Vẫn luôn bảo hộ hắn, chỉ là không nghĩ tới người chính mình nuôi dưỡng lại là bạch nhãn lang, cuối cùng còn bị hắn cắn ngược lại một cái.


20/11/2020

Bình Luận (0)
Comment