(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 74

Edit: Thuần An


Vô Dược không khỏi nghĩ có phải bởi vì cơ thể thay đổi, cho nên anh mới không mệt rã rời.


"Ngô......" Bạch Cẩn Mộ suy nghĩ một chút sau đó trả lời: "Chắc là bởi vì trưởng thành đi!"


"Nga!" Vô Dược nhẹ nhàng ứng thanh.


Qua hai giây sau, cô mới giật mình hỏi: "Cái gì gọi là trưởng thành?"


Bạch Cẩn Mộ nhéo nhéo mặt cô: "Chính là trưởng thành nha. Giống như nhân loại bọn em, khi còn nhỏ và sau khi lớn lên không giống nhau."


Vô Dược nghĩ một lúc sau đó mở miệng: "Cho nên nói anh đột nhiên lớn lên, sau đó vì trưởng thành mà thay đổi hình dáng?"


Bạch cẩn gật gật đầu: "Đúng vậy."


Vô Dược đột nhiên cười một chút, Bạch Cẩn Mộ theo bản năng cảm thấy chút nữa sẽ phát sinh chuyện gì đó.


Vô Dược nâng cơ thể lên một chút, sau đó nhẹ nhàng đè Bạch Cẩn Mộ xuống, ngón tay từ từ cọ sát môi đỏ của anh: "Mộ Mộ, nói cho em biết, trước kia anh có từng giao phối chưa?"


Bạch Cẩn Mộ đối diện với đôi mắt cô, nghi hoặc hỏi: "Giao phối là cái gì?"


Vô Dược môi gợi lên hỏi, âm thanh cực kỳ mị hoặc: "Cái đó Mộ Mộ cảm thấy quan hệ của chúng ta là cái gì?"


Bạch Cẩn Mộ tựa hồ bị cô dụ dỗ tới, liếm liếm môi, tay bất giác vòng lên cổ cô, muốn hôn lên môi cô: "Tịch... Tịch Tịch nói chúng ta là bạn bè nam nữ..."


Vô Dược hơi tránh một chút, né tránh hôn môi, ngón tay để trên môi anh: "Câu trả lời của Mộ Mộ khiến em không hài lòng nga!"


"Anh..." Bạch Cẩn Mộ biểu tình có chút bức thiết: "Anh... Tịch Tịch..."


Vô Dược cúi đầu liếm liếm môi đỏ bừng của anh: "Mộ Mộ, anh biết không? Hành động sắp tới của chúng ta trong thế giới nhân loại, chỉ có người yêu mới có thể làm với nhau."


"Người yêu?" Con mắt anh tràn đầy khó hiểu.


Vô Dược ôn nhu trả lời: "Ân, đúng. Người yêu sẽ kết hôn, sẽ ở bên nhau cả đời. Sẽ yêu đối phương, cùng nhau làm vài việc không thể cùng người khác làm."


Bạch Cẩn Mộ tuy rằng không hiểu, nhưng anh muốn vĩnh viễn cùng Vô Dược ở bên nhau: "Anh muốn. Anh muốn cùng Tịch Tịch kết hôn, cùng Tịch Tịch vĩnh viễn ở bên nhau."


Vô Dược nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt áo sơ mi của anh, đầu ngón tay xẹt qua xương quai xanh xinh đẹp của anh: "Cái đó... Mộ Mộ yêu em không?"


"Ngô... Yêu... Anh yêu Tịch Tịch." Thời điểm Bạch Cẩn Mộ cảm thấy trong người giống như có một ngọn lửa, cả người đều nóng lên: "Tịch Tịch... Đừng... Đừng như vậy. Anh... Anh cảm thấy thật kì quái."


Đầu ngón tay Vô Dược giống như có chút ma lực xoa bụng anh, nhưng lại như cũ chưa dừng lại còn muốn đi xuống.


Lúc này Vô Dược giống như một yêu tinh mê hoặc người ta đi vào bẫy, không lúc nào không dụ dỗ Bạch Cẩn Mộ. Môi đỏ hé mở, chậm rãi phun ra: "Kỳ quái? Rất kỳ quái sao?"


"Ngô..." Âm thanh Bạch Cẩn Mộ bình thường trầm thấp hồn hậu lúc này lại khàn khàn mị hoặc: "Tịch Tịch đừng... Đừng..."


...


Cuối cùng mãi đến khi Vô Dược cảm thấy tay đều mau mất đi cảm giác, anh rốt cuộc mới phóng thích ra. Trong lòng Vô Dược mắng câu MMP, quả nhiên cái gì mà lần đầu tiên tương đối nhanh là không thể dùng ở trên người không phải nhân loại.


Gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ đỏ ửng, hai tròng mắt huyết hồng tràn đầy mê ly, giống như không có từ nào miêu tả được cảm giác mất hồn vừa nãy.


Sau khi ngây ra vài phút, anh rốt cuộc có chút phản ứng. Không biết từ nơi nào lấy ra khăn lông, tinh tế lau tay Vô Dược.


28/11/2020

Bình Luận (0)
Comment