[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 11


Nhưng Bạch Sở Niên biết nhược điểm của loại năng lực đồng sinh này, nó có thể mạnh mẽ đánh thức, chỉ cần trùng trùng điệp điệp đánh vào đầu đuôi anh lộ ra bên ngoài, hoặc là trực tiếp cắt đứt đuôi cá của anh, loại cơ chế bảo hộ bất khả xâm phạm này sẽ bị cưỡng ép chấm dứt.

Tuy nhiên, cách thức đánh thức bạo lực này gây ra chấn thương rất lớn cho người và cá, dễ gây ra rối loạn tâm lý và rối loạn tâm thần.

Bạch Sở Niên nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu đuôi nhân ngư, nó đã có chút khô, hắn từ trong máy lọc nước lấy một ít nước làm ướt đuôi của Rimbaud, lại nhéo nhéo.

Không biết cách nước quá lâu, thân thể Rimbaud có thể được hay không, cho dù trên người quấn băng dưỡng ẩm, nhưng ở trên đất liền liên tục 48 tiếng cũng sẽ không quá thoải mái.

Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh đi tìm vật tư trên người ba đội viên Phong Tiêu Tiêu Hề, trong phòng khiêu vũ yên tĩnh chỉ có một mình Bạch Sở Niên đang hô hấp, hắn nhẫn nại vừa phóng thích tin tức tố vừa vuốt ve Rimbaud, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu đuôi run rẩy của anh.

Nhân ngư trong ngực rốt cục có một tia phản ứng, cái đuôi quấn quanh bản thân có chút buông lỏng, nhưng nó lại run rẩy đến lợi hại, đầu đuôi co rúm lại sợ lại bị thương tổn.

"Được rồi, anh mau mở ra.

" Bạch Sở Niên phóng xuất ra nồng độ tin tức tố trấn an cao hơn, nửa dỗ dành nửa ép buộc đem đuôi Rimbaud gỡ ra khỏi người.


Rimbaud có vẻ càng thêm kháng cự, thậm chí lộ ra răng nanh bén nhọn gầm gừ nhẹ, phát ra tiếng động chói tai.

Hắn suy nghĩ thật lâu làm thế nào giải thích cho Rimbaud rằng đây chỉ là một kỳ thi, đau đớn cùng thương tích đều là hệ thống mô phỏng ra xúc cảm truyền ra, những danh từ này quá khó hiểu, Rimbaud không có khả năng nghe hiểu được.

Như vậy chỉ có thể đường cong cứu quốc.

Bạch Sở Niên ôm anh, môi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc vàng của anh: "Trong trường hợp khẩn cấp bác sĩ sẽ dùng hô hấp nhân tạo cứu người, anh biết không?"
Ánh mắt Rimbaud cứng ngắc giật giật, suy yếu nhìn về phía Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên cúi đầu, môi in trên đôi môi mỏng manh của Rimbaud, nhẹ nhàng thổi một hơi.

"Được rồi, anh sống rồi.

" Bạch Sở Niên cong hai mắt: "Có phải cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều hay không?"
Mí mắtRimbaud nửa mở, tròng mắt sapphire yếu ớt lóe ra dòng điện, nhìn qua đang lấp lánh.

Bạch Sở Niên nhịn không được nhìn thêm vài lần, xoa nắn tóc anh: "Đứng lên, đừng giả chết nữa.

"
Rimbaud chậm rãi đứng lên, nhìn hai tay mình một chút, lại nhìn lỗ đạn xương quai xanh đã cầm máu khép lại, nghi hoặc ngẩn người nửa ngày, đột nhiên nhìn thấy vảy lam quang trên mông mình hói một mảng, hai má trắng như tuyết bỗng đỏ ửng lên, nhân ngư nhanh chóng từ trong tay Bạch Sở Niên đoạt lại vảy, dính chút nước miếng lại từng mảnh từng mảnh dính vào trở lại mông mình.

Bạch Sở Niên nắm chặt mấy mảnh còn lại trong tay không cho anh lấy lại, dựa vào tường trêu chọc: "Muốn à?"
Rimbaud mím môi, giơ tay che đi hai má đỏ bừng, giống như tia chớp theo ghế thép chạy trốn.

Bạch Sở Niên ngửa đầu dựa vào tường cười rộ lên, bỗng nhiên thu liễm ý cười, đem ba bốn phiến vảy cá màu lam bán trong suốt còn sót lại trong lòng xếp cùng một chỗ theo thứ tự lớn nhỏ, nhặt một tờ giấy bọc chúng lại xếp thành một hình vuông thỏa đáng, áp sát chóp mũi ngửi ngửi, sau đó yên lặng bỏ vào trong túi trước ngực trái lưu giữ.

Lập tức tiêu diệt được hai đội, số liệu đánh bại trước ngực đồng phục đội Lục Ngôn đã nhảy đến "10", trận đánh này xong, bọn họ lại thu giữ tám thiết bị cản nổ, thời gian an toàn của mỗi người lại tăng thêm hai giờ, tính cả thời gian trước đó, tổng cộng có hơn bốn giờ thời gian an toàn, còn lấy đi năm mũi kim khôi phục trong túi thi thể.


Bạch Sở Niên một mình ngồi trong phòng khiêu vũ trống trải đối mặt với hơn mười hàng ghế bậc thang trống rỗng nhàm chán dùng đầu ngón trỏ treo súng lục xoay xoay.

Trong phòng bỗng nhiên có thêm một hơi thở alpha khác, Bạch Sở Niên phục hồi tinh thần: "Hửm?"
Tất Lãm Tinh ngồi xuống bên cạnh hắn, đem một cây kim tiêm khôi phục đẩy đến tay Bạch Sở Niên: "Hai người bọn họ ở căng tin lầu ba.

"
Bạch Sở Niên lại ừ một tiếng.

Tất Lãm Tinh bình tĩnh hỏi: "Anh là do chú Cẩm gọi tới giúp Lục Ngôn thi đi.

"
"Nói bậy, tôi đến để chơi mà thôi.

" Bạch Sở Niên châm một điếu thuốc.

Cùng người thông minh nói chuyện không cần quá phí thời gian, Tất Lãm Tinh cũng không cần Bạch Sở Niên trả lời quá rõ ràng, tiếp tục nói: "Anh là người của chú Cẩm, khẳng định là tiền bối đáng tin cậy, tôi muốn biết anh cùng Rimbaud quen nhau sao? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Bạch Sở Niên hướng phí Tất Lãm Tinh phun ra hai vòng khói hình tròn: "Ba năm sáu tháng năm ngày.

"

Tất Lãm Tinh nhíu nhíu mày, quạt vòng khói trước mặt, thoáng suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Ba năm trước tôi đi theo bộ đội dã huấn của ba tôi, tổ chức trung gian tham quan một kho vũ khí sinh hóa tên là Viện nghiên cứu 109, khi đó tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện chạy loạn liền tụt lại phía sau, lúc trước có mấy người mặc áo bọc trắng làm hướng dẫn viên cho chúng tôi, tôi cho rằng chỉ cần mặc áo bọc trắng là có thể tìm được đội ngũ, kết quả không cẩn thận đi theo bọn họ vào phòng thí nghiệm.

"
"Thừa dịp không có ai phát hiện ra tôi, tôi liền chui tới chạy lui trong phòng thí nghiệm, sau đó nhìn thấy trong máy nuôi cấy trong phòng thí nghiệm có ngâm một quả bóng, giống như quả bóng mà Rimbaud vừa mới cuộn lại, có một đoạn đuôi lộ ra bên ngoài.

"
Sắc mặt Bạch Sở Niên âm trầm xuống, thuận miệng hỏi: "Sau đó thì sao.

"
"Họ chặt đuôi quả bóng đó.

" Tất Lãm Tinh giơ tay khoa tay múa chân: "Chém đi một đoạn dài như vậy, tôi lúc đó quả thật đã bị dọa đến choáng ngợp, sau đó không cẩn thận đụng phải đồ đạc bị nghiên cứu khoa học bên trong nên bị họ bắt được, xách lên ném ra ngoài phòng thí nghiệm, nhưng dọc theo đường đi đều có thể nghe thấy sinh vật kia kêu thảm thiết.

"

Bình Luận (0)
Comment