[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 153

"Tiểu Bạch sẽ không lừa gạt ta."

Bạch Sở Niên hừ nhẹ: "Chiêu giả bộ đáng thương này đối với tộ vô dụng. Nói cho tôi biết Rimbaud ở đâu, tôi sẽ không giết cậu."

Rimbaud đứng giữa phòng y tế nơi có một thi thể nằm, ngồi trên giường bệnh, mũi đuôi vỗ xuống đất, cố chấp tranh luận với hắn: "Rimbaud ở đây."

Bạch Sở Niên nghe xong chậc chậc một tiếng, lông mày nhíu lại một chỗ, suy tư thật giả Rimbaud có tỷ lệ đụng phải cùng một chỗ hay không.

Dựa theo thiết lập của những phòng này, hẳn là khóa mật mã của phòng trước mở ra, người đi ra ngoài, cửa đóng lại, cửa phòng trước mới có thể mở ra.

Hắn vẫn không gặp phải bất luận kẻ nào, chứng minh bất kể là Rimbaud thật hay là Rimbaud giả, đều chỉ có thể ở trong phòng phía sau hắn, hiện tại nói chuyện với hắn là cái hàng giả này cho đến bây giờ mới phát ra nghi vấn, liền chứng minh hắn có thể ở trong phòng y tế phát hiện cái gì mà mình vừa mới không phát hiện ra.

Bạch Sở Niên cẩn thận nhớ lại hình ảnh giám sát nhìn thấy trong gương toilet, hai phòng của Rimbaud khác nhau đều là phòng ăn.

Sau đó, có hai khả năng.

1. Có thể có hai nhà hàng được trang bị cùng một chỗ trong ngôi nhà này, hai trong số các nhà hàng khác nhau có Rimbaud ở.

2. Ngôi nhà này không có hai phòng giống hệt nhau, cũng không có hai Rimbaud, hình ảnh C của Rimbaud nằm trên mặt đất, trên thực tế, chỉ là một đoạn video Rimbaud chưa thức dậy, ai đó đang cố tình đánh lừa hắn ta để đưa ra lựa chọn.

Bạch Sở bắt đầu nghiêng về loại suy đoán thứ hai. Hắn thăm dò và hỏi: "Dừa có ngon không?"

Bên kia chần chừ một chút, trả lời: "Randi "làm yêu" nên bị khát, tôi hái dừa cho em uống. Còn vớt vỏ sò cho em ăn, Randi đáng thương chưa từng ăn sò điệp lớn, em nói sò điệp lớn của bảo tàng hải dương quá đắt, tôi không ăn nổi, tôi vớt cho em ăn, mỗi ngày ăn mười bốn con, bởi vì vùng biển nhà tôi mỗi ngày chỉ có thể vớt được mười bốn con, em rạch bốn vết trên đùi để đánh dấu số "lần yêu" của chúng ta, tôi hỏi em dừa súp lơ là gì, em nói nó là một loại dừa, tôi hỏi tại sao chỉ có thể là phương Đông, em nói chất lượng phương Tây không tốt. Tôi biết em thích cùng tôi "làm yêu", em chỉ là quá thẹn thùng, lúc "làm yêu" sẽ vươn ra lỗ tai lông trắng. Em không muốn tôi sờ lỗ tai, tôi liền sờ cái đuôi của em, em ngay lập tức xuất ra..."

"Dừng lại! Dừng lại!" Bạch Sở Niên vội vàng kêu dừng lại, đầu như bốc khói tại chỗ.

"Được, tôi tạm thời tin tưởng anh là lão bà của tôi." Ngoài miệng Bạch Sở Niên nói như vậy, nhưng Rimbaud đột nhiên trở nên thông minh ngược lại hoàn toàn không giống cho lắm.

Rimbaud phản bác: "Tôi không phải vợ em."

Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, quan sát một ít phiến tạ đặt theo thứ tự trong phòng tập thể dục, đồng thời nói với Rimbaud: "Được, cho dù tôi muốn giết chết anh, hiện tại chúng ta cách một cánh cửa, tôi cũng không chạm tới anh được, anh nói cho tôi biết anh đã nhìn thấy cái gì."

Rimbaud trả lời: "Thi thể của một nhà nghiên cứu đã bị giết bởi em."

Bạch Sở Niên kinh ngạc giật mình, bất đắc dĩ giải thích: "Không phải tôi giết."

Rimbaud: "Nếu em lừa dối tôi lần nữa, tôi bắt được xem sẽ xé ngón tay và ngón chân của em, xé miệng và mắt em ra, kéo em thành thịt vụn."

Bạch Sở Niên lau mồ hôi lạnh: "Được, được, coi như tôi giết. Hắn ta có những đặc điểm khác ngoài việc mặc đồng phục của các nhà nghiên cứu không?"

Rimbaud: "Còn nói không phải em giết, làm sao em biết hắn mặc gì."

Nếu đã nói "thi thể nhà nghiên cứu" thì đương nhiên là bởi vì trên người hắn mặc đồng phục nghiên cứu viên mới có thể phán đoán như vậy, Bạch Sở Niên kiên nhẫn nói: "Rimbaud, nếu có người nghe lén đối thoại của chúng ta, chúng ta không thể để cho bọn họ cảm thấy hai vợ chồng nhà này đều là kẻ ngốc được, đúng không."

Rimbaud: "Tôi không nói em là một tên ngốc."

Bạch Sở Niên: "... Cái giày nào mà cái xác mang."

Rampo: "Dép nhựa."

Bạch Sở Niên: "Tất đâu?"

Rimbaud: "Không mang tất."

Bạch Sở Niên: "Bây giờ hắn ta đang ở tư thế gì?"

Rimbaud: "Nằm sấp trước tủ, khuôn mặt trên mặt đất."

Bạch Sở Niên: "Trên người có vết thương gì?"

Sau một thời gian, Rimbaud trả lời: "Có một ít máu trên ngón chân. Em giết mà còn hỏi."

Bạch Sở Niên theo thói quen sai khiến anh: "Anh lật hắn lại, nhìn mặt một chút."

Rimbaud chán ghét nói: "Tôi không làm. Hắn ta bốc mùi hôi thối."

Bạch Sở Niên: "Thi thể thối rữa?"

Rimbaud: "Không. Tôi sẽ ra ngoài, mau mở cửa cho tôi, Rimbaud muốn nôn."

Nghe ngữ điệu của anh hình như đã rất không kiên nhẫn, Bạch Sở Niên đành phải trấn an anh, bảo anh theo phương pháp tìm được mật mã thủy hiển trên lịch mở khóa mật mã.

Rimbaud nói mật khẩu trên lịch là 25137.

Bạch Sở Niên có chút buồn bực, kỳ thật mật mã hắn nhìn thấy trên lịch là 25319.

Bạch Sở Niên: "Trên lịch viết hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Rimbaud: "Ngày 81."

Bạch Sở Niên: "Đừng náo loạn... Đứng đắn cái coi."

Rimbaud: "Tại sao tôi phải nói với em?"

Bạch Sở Niên xoa xoa huyệt thái dương: "Quên đi, nếu anh đã tìm được mật mã thì thử xem có đúng hay không, tôi cũng tìm được mật mã phòng tập thể dục. Trên quả tạ, theo số lượng quả tạ là 75948."

Cửa Bạch Sở Niên thuận lợi mở ra, cửa phòng y tế của Rimbaud cũng mở ra, xem ra anh cũng thuận lợi tiến vào phòng tập thể dục rồi.

Bạch Sở Niên nhìn xung quanh, phát hiện phòng mà hắn ở là ký túc xá, nền giống như mấy phòng trước, trong phòng bày ba bộ giường lan can sắt trải lên xuống, trong góc có bàn làm việc, trên bàn làm việc có màn hình máy tính, một con chuột nối vào máy tính.

Bạch Sở Niên thuận tay cầm chuột, thử xem máy tính có thể thao tác hay không: "Ha, rốt cục gặp được người trong đồng đạo, tay trái dùng chuột thuận tiện biết bao."

Nhưng máy tính không sáng, có vẻ như không thể sử dụng được.

Hắn từ bỏ máy tính của mình và lật qua những chiếc giường. Chăn đệm trên giường trải lộn xộn, không có người xếp chăn, trên ga trải giường đặt một cây bút carbon, trên lan can đặt một lưỡi dao cạo râu.

Bạch Sở Niên thấy dưới chân giường đè nửa tờ giấy A4, vì thế dùng sức nâng chân giường lên, cẩn thận rút giấy ra.

Hắn tùy tiện ngồi lên giường, tỉ mỉ trải ra trang giấy, cẩn thận nghiên cứu nội dung trên, chữ bằng tiếng Anh rậm rạp khiến người ta đau đầu.

Xem ra những nội dung này đã được mã hóa, văn tự phía trên nhìn như quen biết, lại giống như không biết, sau khi phân biệt từng chữ, Bạch Sở Niên xác nhận chữ là phản, hơn nữa còn sắp xếp từ phải sang trái.

Điều này đối với đặc công quen thuộc mật mã mà nói không tính là gì, đọc xong, trán Bạch Sở Niên chảy ra một tầng mồ hôi.

Vũ khí tác chiến đặc biệt số 535: Satan

Trạng thái: Omega trưởng thành

Hình dạng: Đầu có hai sừng

Hướng nuôi dưỡng: "Hình ảnh ma thuật của trái tim", hình thành cùng một hình ảnh với hình ảnh mục tiêu, hoàn toàn kế thừa bộ nhớ bản thể, hình ảnh sẽ giết chết bản thể và người yêu, người thân của bản thể, thay thế bản thể, loại bỏ ràng buộc.

...

Nội dung đến đây thì nửa tờ giấy còn lại đã bị xé toạc.

Nói cách khác, trong căn phòng quỷ dị này quả thật tồn tại hai Rimbaud, một là Rimbaud thật, hai là thí nghiệm thể Satan tạo ra hình ảnh thể Rimbaud. Bản thể và hình ảnh chỉ có thể sống một, tự giết lẫn nhau là điều không thể tránh khỏi.

Nếu ngay cả trí nhớ cũng có thể kế thừa, như vậy hắn biết nhiều chi tiết về hai người kết giao như vậy cũng có thể hợp lý.

Chuyện này quá nguy hiểm, Rimbaud thật sự có lẽ còn không biết chuyện này, Bạch Sở Niên đem bút carbon và lưỡi dao cạo râu trên giường bọc trong nửa tờ giấy này cất túi, miễn cho Rimbaud lúc đi qua gian phòng này làm mình bị thương, hoặc là bị người khác đả thương.

Khi hắn làm những điều này, một ý tưởng khủng khiếp lóe lên trong tâm trí của mình.

Nếu những phòng này tồn tại hai Rimbaud, như vậy tất nhiên cũng tồn tại hai chính mình. Nếu như đang nói chuyện với mình chính là Rimbaud giả, vậy đang nói chuyện với Rimbaud thật tất nhiên là một Bạch Sở Niên giả rồi.

Cẩn thận ngẫm lại, Rimbaud vừa mới nói chuyện với hắn, trên mặt đất có một thi thể, nghe không giống như anh xuống tay, nếu như Rimbaud muốn giết người, đối phương nhất định người sẽ đầy vết cắn.

Hiện tại chỉ còn lại một khả năng duy nhất, có một Bạch Sở Niên giả dưới tình thế cấp bách đem nghiên cứu viên phía sau cửa trở thành Rimbaud, sau khi giết chết mới phát hiện giết nhầm người. Không lưu lại vết thương là có thể giết chết một người, Bạch Sở Niên làm được.

Bạch Sở Niên bỗng nhiên ý thức được, bọn họ rất có thể là ở các tầng khác nhau của cùng một tòa nhà, mỗi tầng phòng sắp xếp theo thứ tự và bố trí giống nhau.

Như vậy Rimbaud đối thoại với hắn chính là chuyện xảy ra ở một phòng khác, nghiên cứu viên chết ở phòng y tế, nhưng cũng không phải phòng y tế mà Bạch Sở Niên vừa mới đi qua, như vậy nghĩ đến liền thập phần hợp lý.

Như vậy, giả thiết mình ở tầng trên, cùng Rimbaud này nói chuyện với mình ở tầng dưới, anh nhìn thấy thi thể là Bạch Sở Niên giả giết chết, cho nên Bạch Sở Niên giả cũng ở tầng dưới, như vậy Rimbaud thật hẳn là cùng tầng với mình.

Cho dù không cách nào phán đoán cùng mình nói chuyện là Rimbaud thật hay là Rimbaud giả thì ít nhất Bạch Sở Niên giả khẳng định không cùng một tầng.

Bạch Sở Niên đứng ở giữa phòng bình tĩnh trong chốc lát, bắt đầu tìm kiếm các góc trong gian phòng này.

Nếu hắn ở trong màn hình giám sát toilet có thể nhìn thấy hai Rimbaud, có lẽ Rimbaud cũng có thể từ trong màn hình giám sát nhìn thấy chính mình, hắn nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp nhắc nhở Rimbaud tình cảnh hiện tại của hắn.

Hắn nhớ lại hình ảnh ban đầu mình nhìn thấy trong toilet, khi hình ảnh giám sát biến mất, máy thông tin liên lạc mới bật, suy đoán hợp lý khi hình ảnh giám sát xuất hiện, thông tin liên lạc sẽ bị gián đoạn, như vậy có thể tránh được lời cung cấp hiệu quả.

Bạch Sở Niên dựa vào thân thủ linh mẫn bám lấy mép tủ quần áo, ở phía trên cùng của tủ quần áo phát hiện một cái lỗ màu đen hình tròn, xem ra mỗi phòng đều lắp đặt camera.

Như vậy không tránh khỏi mặt cách ống kính rất gần, nhưng quản không được nhiều như vậy, Bạch Sở Niên nói với máy quay: "Rimbaud có thể nghe được tôi nói chuyện sao, vừa rồi liên lạc với anh không phải là tôi, trong này chỉ có một người có thể sống sót đi ra ngoài, hắn vừa rồi đã muốn giết chết anh, đừng tin tưởng hắn. Yên tâm, chỉ cần hình ảnh giám sát sáng lên, thông tin liên lạc sẽ bị gián đoạn, cửa được cách âm, hắn ta không thể nghe thấy tôi nói chuyện, đừng sợ, chờ tôi tới cứu anh."

Hy vọng Rimbaud có thể nhìn thấy, mặc dù hắn đã không có bất kỳ hy vọng. Bạch Sở Niên nhảy xuống, vỗ vỗ bụi trên tay, bắt đầu tìm kiếm mật mã đi ra khỏi ký túc xá.

Rimbaud mở miệng thúc giục hắn ta trong một máy liên lạc: "Em mau mở cửa nhanh lên."

Bạch Sở Niên trong lòng tất cả đều là lão bà, suýt nữa quên mất người còn lại: "À đúng, anh đi..."

Rimbaud: "Tôi đã bấm đúng rồi."

Bạch Sở Niên kinh ngạc: "Chính anh tìm được mật mã?"

Rimbaud hừ nhẹ: "Em không quản được. "

Rimbaud đứng trước khóa mật mã trong phòng tập thể dục, trong tay có một hàng giá đỡ tạ, trên giá tạ dán dính một tờ giấy.

Giấy có ghi: "Mật khẩu: 95768." Rimbaud, tôi đã hoàn toàn hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kế tiếp thiếu kiểm chứng phỏng đoán của tôi. Rimbaud, mọi thứ đều cẩn thận. Probon."

Để cho Rimbaud có thể đọc hiểu còn tỉ mỉ chú thích ngữ ngữ nhân ngư, cẩn thận như vậy ngoại trừ Tiểu Bạch sẽ không có người khác.

Bạch Sở Niên có một đoạn thời gian không nói gì, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Rimbaud, phòng phía trước anh xác định là theo phương pháp của tôi tìm mật mã sao?"

Rimbaud: "Ừ..."

Bạch Sở Niên truy vấn: "Anh cầm gương tròn trong toilet để phản xạ mật mã sao?"

Rimbaud theo bản năng nắm chặt hai tờ giấy tương tự tích góp trong tay, trả lời: "Ừm."

Bạch Sở Niên còn không yên tâm: "Trong phòng tập thể dục có cái gì đặc biệt không?"

Rimbaud nói: "Có một chút máu trên mặt đất và bị cọ xát."

Bạch Sở Niên: "Vết máu? Được rồi, tôi hiểu rồi. Đi thôi!"
Bình Luận (0)
Comment