[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 195

"Chuẩn bị." Bạch Sở Niên đeo kính bơi, cong người hai tay vịn bàn nhảy: "Không thể giữa chừng biến trở lại thành đuôi cá, bằng không coi như phạm quy."

Rimbaud đứng thẳng ở rìa bàn nhảy, nhìn xuống nước ở dưới chân. Không giống như biển, nước trong hồ bơi sẽ không chảy, nhìn qua trong suốt có màu xanh biếc, nhưng chỉ cần ngửi một hơi là có thể ngửi thấy mùi clo, đại dương giả mạo sẽ luôn lộ ra chân ngựa, giống như đá quý giả.

Tiếng còi vang lên, Bạch Sở Niên ở trên không trung vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ xuống nước, hắn là cố gắng muốn thắng Rimbaud, lúc trước vì nhờ Rimbaud hỗ trợ cho đám tiểu tử đảo Nha Trùng làm bồi luyện liền đáp ứng điều kiện này, sau khi về nhà thật đúng là bị Rimbaud quấn lấy đặt ở trước gương tự mình t.ự.t.h.ẩ.m một phát, Rimbaud còn dùng đầu đuôi cuốn lấy hắn, từ phía trước cắm vào thả dòng điện yếu làm hắn, quả thực là sinh lý cùng tâm lý hai ý nghĩa sống không bằng chết.

Rimbaud bị biểu tình nghiêm túc của Tiểu Bạch chọc cười, trong lúc Bạch Sở Niên nhảy lên liền lao xuống nước.

Anh cũng không hiểu tư thái bơi lội của con người, cho nên vẫn lấy hai chân khép lại khép hai tay du về phía trước, anh không cần kính bơi cũng có thể nhìn vật dưới nước, tuy rằng sau khi tiến vào trạng thái của nhân loại mang biến mất, nhưng thời gian nín thở cũng dài hơn nhân loại rất nhiều.

Cho nên trong mắt những người xem khác trên bờ tình huống là như thế này: Bạch Sở Niên dùng động tác bơi tự do tiêu chuẩn duyên dáng nhanh chóng bơi về phía trước, kéo ra một chuỗi sóng trắng như tuyết, đường bơi bên cạnh hắn lại gió êm sóng lặng, thí sinh kia vẫn duy trì trạng thái lặn chạy nước rút về phía trước, hơn nữa phía sau kéo ra một chuỗi sứa ánh sáng xanh tản loạn nhỏ.

Cá mập voi và alpha hải quỳ ngồi trên mép hồ bơi ở phía bên kia của điểm khởi đầu để xem náo nhiệt.

Ngụy Lan: "Phạm quy đi. Quên đi, dáng người omega này cũng quá phạm quy rồi, lớn lên bộ dạng này lại càng phạm quy."

Phong Lãng: "Cậu có loại xúc động muốn quỳ xuống không?"

Theo Rimbaud cách bọn họ càng ngày càng gần, loại cảm giác này dần dần mãnh liệt lên.

Ngụy Lan cũng bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, sờ sờ gáy: "Có chút khó chịu, không phải là áp chế đẳng cấp... Omega đó là A3 sao?"

Phong Lãng hít sâu một hơi: "Hình như là cảm giác... trấn áp về giống loài."

Rimbaud mới rót tin tức tố vào trong cơ thể Bạch Sở Niên thay hắn giảm bớt sự khó chịu của thời kỳ phát sinh, tuyến thẻ còn chưa hoàn toàn bình tĩnh, một ít tin tức tố nổi trên bề mặt bị nước ép ra gây ra tràn ra, nhân ngư là loài đầu chuỗi thức ăn của tất cả sinh vật thủy sinh, đối với toàn bộ sinh vật thủy sinh có áp chế tuyệt đối, có thể nói dưới tình huống thực lực đẳng cấp tương đương, tuyến thể cá, nhân ngư sẽ hoàn toàn ngược đãi tất cả các tuyến thủy sinh.

Phản ứng mãnh liệt nhất chính là Vu Tiểu Chanh, bản thân cá hề lực công kích yếu, khả năng chịu đựng cũng không bằng cá mập voi và hải quỳ, ôm tuyến thể một đầu rơi xuống nước.

Phong Lãng nhanh tay lẹ mắt nhảy xuống nước vớt hắn, một tay khoác mép ao, một tay kẹp lấy thắt lưng Tiểu Chanh, phóng ra một cỗ tin tức tố trấn an ngăn cách sinh ra sự áp chế sinh ra từ Rimbaud làm trung tâm.

Sau khi được bảo vệ bởi thông tin cam tươi mát này, Vu Tiểu Chanh tỉnh táo, ngửa đầu nhìn vào mắt Phong Lãng.

Ngụy Lan nổi lên dỗ dành di chuyển về phía xa, Vu Tiểu Chanh còn chưa nói gì, đại nam nhân Phong Lãng này đã đỏ tai trước, dùng cánh tay nâng Vu Tiểu Chanh lên bờ ao, nằm sấp trên mép ao cười cười bắt chuyện.

"Vừa đúng lúc." Vu Tiểu Chanh ngồi ở mép ao cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn: "Mau đưa số điện thoại của huynh đệ cậu cho tôi một chút, bạn tôi rất thích anh ấy."

Phong Lãng: "..."

——

Các môn bơi lội lớn quy định xuất phát và xoay người trong vòng mười lăm mét phải lộ ra mặt nước thay đổi khí quả nhiên là có lý, có thể tránh cho người cá trà trộn vào dự thi.

Rimbaud tuy rằng duy trì tính cách nhân loại, nhưng tốc độ bơi lội không chậm chút nào, so với Bạch Sở Niên nhanh hơn cả một thân vị, tục ngữ nói lạc đà gầy chết lớn hơn ngựa, tùy tiện bởi vì một động vật biển dài chân liền cảm thấy bơi lội có thể thắng người ta nghĩ là qua loa.

Nhưng khi quay lại, khoảng cách đột nhiên thu hẹp lại.

Rimbaud bơi rất nhanh, nhưng rất khó phối hợp cân bằng tứ chi của con người, chạm vào vách hồ bơi rồi xoay người đạp chân đưa mình ra ngoài động tác này quá mức phức tạp.

Bạch Sở Niên trong huấn luyện hàng ngày bơi lội cũng là hạng mục sở trường, Rimbaud vừa kẹt ở vị trí xoay người, Bạch Sở Niên lập tức vượt ra ngoài, một đôi bắp chân phát triển hữu lực dùng sức đạp vách hồ một cái, linh hoạt chạy ra xa mười thước, Rimbaud mới tiến vào trở về.

Nhân viên xem náo nhiệt bên hồ càng ngày càng nhiều, nhìn cảnh tượng này liền không hiểu sao lại phấn khởi, trong đám người không thiếu fan hâm mộ Bạch Sở Niên, nhất thời cổ vũ hò hét làm cho cả khu bơi lội sôi trào.

Bạch Sở Niên trước tiên chạm vào bộ đếm thời gian, từ trong đường bơi đứng thẳng dậy, thở hổn hển kéo kính bơi ra, quay đầu lại nhìn Rimbaud.

Rimbaud lúc này mới sờ được bộ đếm thời gian, từ trong nước đứng lên, tóc vàng dán lên trán sau gáy, ngọn tóc nhỏ giọt, ngực phập phồng, kịch liệt thở hổn hển.

"A, thành tích tốt đáng ghi vào sử sách." Bạch Sở Niên nằm sấp trên phao cười lộ ra hai cái răng sư tử, vươn tay về phía Rimbaud.

"Em... Thật đúng là đủ nhanh... Vẫn là người trẻ tuổi thể lực tốt hơn... Một chút..." Rimbaud thở hổn hển, cùng tay Bạch Sở Niên nặng nề nắm cùng một chỗ.

"Vậy vụ cược đã định rồi nhé, anh không thể đổi ý đâu đấy." Bạch Sở Niên đến gần anh nhỏ giọng hỏi.

"Em muốn xem như vậy sao?" Tay kia của Rimbaud câu lên quần bơi của Bạch Sở Niên: "Vậy nếu tôi rây ra ngoài, em liếm sạch sẽ cho tôi."

"Có thể nha." Bạch Sở Niên từ dưới nước bắt lấy bàn tay hắn ý đồ làm loạn: "Vậy tôi muốn nhìn ann dùng đầu đuôi làm cho chính mình, nhét vào bên trong phóng điện."

Rimbaud nhướng mày: "Yêu cầu của em hơi càn rỡ rồi đấy."

Bạch Sở Niên nhẹ nhàng đùa giỡn ngón tay anh, chân ở dưới nước len lén câu vào chân Rimbaud: "Alpha không làm càn, lão bà như vậy thì không ý nghĩa rồi."

"Đi, đi lên." Bạch Sở Niên hai tay đặt lên mép ao, cánh tay chống đỡ liền bò lên, xoay người vươn tay về phía Rimbaud.

Rimbaud và hắn nắm lấy cổ tay nhau, mượn lực từ mép ao bò lên.

Bạch Sở Niên nhìn lại hồ bơi một cái, ngồi xuống bên hồ bơi, bắp chân ngâm mình trong nước ao, nước ao so với lúc mới tới càng thêm trong suốt, nước ao từ màu lam rút thành màu xanh nhạt, trong nước nổi nổi mấy chục con sứa lam quang nhỏ.

Liên tưởng đến những lời bác sĩ Hàn nói tối hôm qua, Bạch Sở Niên cũng ý thức được cái gọi là "thanh lọc" của Rimbaud không chỉ đơn giản là ăn chút rác rưởi, anh có thể làm cho đồng sunfat trong nước hồ bơi trực tiếp tiêu tan, biến mất, là "thanh lọc" chân chính.

Rimbaud chú ý tới Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm hồ bơi thất thần, ngồi xuống dùng bả vai khẽ đụng vào hắn một cái: "Em đang đáng tiếc những chất khử trùng kia sao, để cho nơi này quản sự nuôi tốt những con sứa này, trong vòng ba năm năm hồ nước này cũng không cần thay nước nữa."

"Tôi tiếc chất khử trùng làm gì." Bạch Sở Niên nghịch nước hồ: "Anh thật sự là thần sao?"

"Ừm." Rimbaud giơ tay lên trước mặt hắn: "Đến tín ngưỡng tôi đi, tôi che chở em."

Bạch Sở Niên nắm tay anh đưa tới bên môi khẽ hôn: "Cầu điều ước với anh có linh không vậy."

"Em thử xem."

"Vậy trước tiên cho tôi một ly nước giải khát đi, tôi khát rồi."

Đôi mắt lam bảo thạch của Rimbaud xuất hiện một tia kim sắc văn lộ lại lập tức biến mất.

"Hi Sở ca! Đến bơi đấy à á á á..."

Một omega trong khoa tâm lý cầm nước giải khát vừa mua đi ngang qua, chào hỏi Bạch Sở Niên, kết quả hai người bọn họ vừa mới lên bờ thì nước rơi trên mặt đất bị tiểu O một chân giẫm trúng bị trượt, *Tùm* một tiếng ngã vào trong bể bơi, nước gaiir khát trong tay omega kia bay bay, không lệch chỗ mà rơi vào trong tay Bạch Sở Niên.

Ống hút chưa bị mở túi trôi dạt từ mặt nước cũng trôi đến.

"À, cám ơn, Tiểu Trương." Bạch Sở Niên không khách khí nhặt ống hút cắm lên uống một, giơ tay lên vai Rimbaud: "Anh cứ lừa gạt tôi đi. Tôi đã thấy anh dùng năng lực "Cẩm Lý ban phước" rồi."

"Vậy em còn muốn cái gì?" Rimbaud cong mắt.

Bạch Sở Niên bắt chéo một chân, nâng má cắn ống hút suy nghĩ: "Tôi muốn trường sinh bất lão, cái này anh có làm được không?"

Rimbaud mím môi, nhìn mặt nước yên lặng xuất thần.

"Đừng đừng, làm gì nghiêm túc vậy, tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi." Bạch Sở Niên tiến đến bên má Rimbaud, hôn khóe môi anh.

"Tôi sẽ dùng một trăm năm thời gian nghĩ biện pháp." Rimbaud nói.

Giọng nói không gợn sóng tràn ngập chắc chắn, có một loại lực lượng trấn an lòng người thốt ra.

____

Trong khi đó, trụ sở viện 109.

Ngải Liên mệt mỏi cúi đầu ngồi trước máy tính, liên tục thức đêm khiến cho màu xanh lá cây trước mắt nàng càng ngày càng nghiêm trọng, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn mơ hồ.

Trợ lý AI có tên "Đăng" phát ra âm thanh tổng hợp điện tử ấm áp của nam giới: "Thưa ngài, giáo sư Tiêu Dương đã trở lại."

"Cho người vào."

Cửa văn phòng chậm rãi tự động mở ra, Tiêu Dương mặc đồng phục màu trắng của nhà nghiên cứu đi vào, hai tay đút vào túi áo, trước ngực cài hai cây bút bi.

"Thế nào rồi?" Ngải Liên lười biếng vuốt vuốt tóc.

"An Dật Thiên Đường trăm năm qua rốt cục cũng suy bại rồi." Tiêu Dương mỉm cười nói: "Gia tộc Linh Đề đã định cso kết cục như thế, tôi cũng bất lực."

Ngải Liên nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Dương: "Cậu thật sự làm cho tôi thất vọng, cậu chính là như vậy mà làm chuyện tôi giao cho sao?"

Cô ta cầm lấy một xấp báo cáo trên bàn về vụ nổ nhà xưởng cử gia tộc Linh Đề lên hung hăng ném lên người Tiêu Dương.

Tiêu Dương thờ ơ, chờ Ngải Liên bình phục lại, mới thản nhiên mở miệng hỏi: "Lâm Đăng là ai, chúng tôi rất giống sao?"

Ngải Liên nhất thời nghẹn lời, lông mày nhíu chặt: "Ai đã nói gì với cậu?"

Tiêu Dương hỏi ngược lại: "AI của cô gọi là Đăng, thư ký cơ khí của cô cũng gọi là Đăng, mỗi thí nghiệm cô chế tạo đều giống như Đăng, cô nhốt tôi bên cạnh là bởi vì tôi cũng giống Đăng, đúng không?"

Ngải Liên lạnh lùng nhìn hắn, cũng không trả lời.

Tiêu Dương cười cười: "Ngài không yêu tôi. Nên nói sớm một chút, tôi cũng tiết kiệm một phen công phu nịnh nọt."

"Tiêu Dương."

"Lo lắng vấn đề cung ứng kế tiếp của viện nghiên cứu đi, Ngải Liên lão sư." Tiêu Dương nhếch khóe môi, xem náo nhiệt trêu tức: "Không có đủ nguyên liệu tannin, lấy không ra dược tề thành phẩm, tài chính gián đoạn, chúng ta nên vận chuyển như thế nào, cũng may, đây đều là những gì cô cần phải suy nghĩ."

"Bạch Sở Niên kia không dùng đến năng lực A3 liền cũng dễ dàng giết Gargantel của tôi, người sử dụng hắn càng không phải là người tốt gì, một đôi thí nghiệm thể như vậy, nên đối phó như thế nào?" Tiêu Dương ho khan, lỗ đạn dưới đồng phục màu trắng thấm máu, thẩm thấu ra thấm vào vải đỏ.

Ngải Liên gõ nhẹ vào mặt bàn: "Sẽ có biện pháp đối phó. Bảo bối của bọn họ đang ở trong tay tôi, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu."
Bình Luận (0)
Comment