(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 36

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Dưới tốc độ nhanh chóng của chàng trai, cửa cuốn của cửa hàng tiện lợi nhanh chóng khép lại, phía trước cửa truyền đến âm thanh ồn ào.


Vết thương của Khâu Sơ Hạ nhìn sâu không ít, còn đang chảy máu. Ánh mắt cô áy náy nhìn về phía cánh tay bị thương của cô gái kia.


Diệp Trạch Thu cau mày, trong mắt mang theo lo lắng cùng ẩn ẩn hơi nước, dùng tay chặt chẽ che lại miệng vết thương cho cô, nhìn máu tươi chảy ra từ giữa khe hở các ngón tay mình, cảm thấy trái tim đau đớn co rút, còn có cảm giác đè nén.


Bị mất một miếng thịt, cô gái kia cũng không khóc cũng không quậy, ngược lại vẻ mặt tùy ý nhìn cánh tay mình, cảm khái nói: "Chắc phải để lại sẹo rồi."


Nói xong, cô gái lắc lắc máu đang chảy trên cánh tay xuống: "Có sẹo cũng không sao cả."


Lầm bầm lầu bầu nói đủ rồi, quay đầu nhìn về phía Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu.


Cô gái vừa thấy hai người, cả người đều ngây ngốc, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: "Ôi đệch! Các anh bước ra từ truyện tranh sao?"


Chàng trai cạnh cửa tìm kiếm trong cửa hàng tiện lợi một vòng, cầm hai chai nước và hai khăn lông còn mới đi đến, đưa cho Diệp Trạch Thu một chai nước và một cái khăn lông, ngón tay chỉ vết thương của Khâu Sơ Hạ, có ý bảo giúp cô cầm máu.


"Cảm ơn hai người đã cứu chúng tôi. Rất cảm ơn!" Khâu Sơ Hạ vô cùng cảm kích dùng giọng nam dễ nghe biểu đạt sự cảm ơn.


Vẻ mặt Diệp Trạch Thu biết ơn nhận lấy nước và khăn lông của chàng trai, liên tục gật đầu tỏ lòng cảm ơn với cô gái kia: "Cảm ơn hai người."


"Đều là con người, giúp đỡ lẫn nhau mới đúng." Cô gái không thèm để ý vung tay lên, thấy chàng trai đi đến giúp mình cầm máu, thẹn thùng cười: "Tôi tự làm là được rồi."


Khâu Sơ Hạ nhìn máu tươi còn đang chảy xuống trên cánh tay cô gái, có chút không được tự nhiên thở dài một tiếng: "Tôi tên Khâu Sơ Hạ, anh ta là Diệp Trạch Thu. Thật sự rất cảm ơn hai người."


Cô gái vừa nghe cô nói như vậy, ngược lại quay đầu nhìn về phía chàng trai bên người, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Đây là chơi domino ghép tên họ à?"


Nói xong trên mặt cô gái mang theo nụ cười thoải mái, chỉ vào chàng trai bên cạnh nói: "Anh ta tên Hạ Thần Đông."


Bây giờ Diệp Trạch Thu mới phát giác tên của mình và Khâu Sơ Hạ nối liền thành các mùa trong năm như thế, thì thầm: "Diệp Trạch Thu, Khâu Sơ Hạ, Hạ Thần Đông?"


Lẩm bẩm xong cũng nở nụ cười thú vị.


Ngẫm nghĩ các tên như được nối nhau xong, ba người đồng thời nhìn về phía cô gái thanh tú.


Vẻ mặt cô gái tiếc nuối khoác tay: "Đáng tiếc, tôi không phải họ Đông cũng không phải họ Xuân, tôi tên là Tôn Cẩm Nhu."


Khâu Sơ Hạ chờ Tôn Cẩm Nhu giới thiệu xong, mới nhìn Hạ Thần Đông một cái, lúc này mới phát hiện anh ta là một anh chàng đẹp trai anh tuấn.


Đẹp trai tuấn lãng, làn da trắng nõn, sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu hung hút như người châu Âu, màu mắt nâu thâm thuý, nhìn qua sẽ nhầm thành anh chàng người Châu Âu nào đó, chính diện hay gốc nghiêng đều vô cùng hoàn mỹ.


"Ba người các anh mà đứng chung một chỗ quả thật chính là minh tinh đó." Tôn Cẩm Nhu vẫn đang đánh giá Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu, trong mắt chỉ đơn thuần là thưởng thức.


Sau khi giới thiệu bản thân, Hạ Thần Đông vẫy vẫy tay bới bọn họ, tỏ vẻ chào hỏi, sau đó cầm lấy cánh tay của Tôn Cẩm Nhu, dùng khăn lông ướt giúp cô ta lau vết máu.


Diệp Trạch Thu dùng khăn lông lấp kín vết thương của Khâu Sơ Hạ, quét quanh cửa hàng tiện lợi một vòng, muốn tìm nơi kín đáo một chút để xem xét vết thương của Khâu Sơ Hạ kỹ một chút.


Anh biết Khâu Sơ Hạ muốn giữ phong cách nữ giả nam, ngay cả bản thân anh cũng không muốn người khác biết cô là con gái.


Tuy nói hai người đó đều là ân nhân cứu mạng, nhưng diện mạo của Hạ Thần Đông có tính uy hiếp quá lớn.


Khâu Sơ Hạ nhận ra Hạ Thần Đông vẫn không nói chuyện, có chút tò mò nhìn yết hầu của anh ta vài lần.


Tôn Cẩm Nhu đang bị Hạ Thần Đông lau vết máu đau đến nhe răng trợn mắt, liếc nhìn về phía hai người bên này, tiếc nuối thở dài một tiếng, nhìn Khâu Sơ Hạ: "Anh ta có chứng chướng ngại ngôn ngữ, không thể nói nhiều được."


Khâu Sơ Hạ vừa nghe cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối nhìn về phía Hạ Thần Đông, khuôn mặt đẹp trai như vậy, đáng tiếc không nói được, thân thiện cười cười với Hạ Thần Đông.


Hạ Thần Đông thấy cô cười với mình, cũng nở nụ cười lại, nụ cười này giống như tên của anh ta, giống như mặt trời sáng sớm mùa hè mọc ở hướng đông, xán lạn chói mắt.


Nại Nại khả ái edit và beta. Những trang cắt mất dòng này sẽ bị 'xử lý'
____

Bình Luận (0)
Comment