(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 43

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Vốn dĩ Tôn Cẩm Nhu là người có dung mạo bình thường nhất trong bốn người, vừa nghe Diệp Trạch Thu nói, hừ hừ mũi, dáng vẻ bị bắt nạt nhìn Khâu Sơ Hạ: "Cậu mau quản anh đẹp trai nhà cậu đi!"

Hai chữ "nhà cậu" tự nhiên lấy lòng Diệp Trạch Thu, Khâu Sơ Hạ còn đang cười chưa kịp mở miệng, hắn đã ngồi đoan chính, vẻ mặt lấy lòng Khâu Sơ Hạ cười cười: "Anh rất tự giác, em không cần lo lắng, mau ăn chút gì đi."

Ánh mắt Tôn Cẩm Nhu hâm mộ nhìn hai người họ, trộm nhìn Hạ Thần Đông đang yên tĩnh ăn gì đó, tầm mắt đảo qua ngũ quan tuấn tú trên mặt hắn, tự ti thở dài một tiếng, cầm lấy một lon đồ uống xem như bia mà giải sầu.

"Ngày mai chúng ta xuất phát sớm một chút." Khâu Sơ Hạ đã no bụng, quăng rác vào trong thùng rác của cửa hàng tiện lợi, xoay người nhìn ba người đang chuyên chú lắng nghe: "Chúng ta cần phải đem vật tư của cửa hàng tiện lợi lên xe."

Tôn Cẩm Nhu vừa nghe hai chữ "xuất phát", thần sắc rối rắm, sau một lúc lâu mới thành thật gật gật đầu.

Từ trước giờ Khâu Sơ Hạ nói cái gì là Diệp Trạch Thu làm cái đó, liên tục gật đầu: "Anh ra ngoài lái xe đến đây trước, thuận tiện dọn sạch bọn zombie luôn."

"Nhiều zombie lắm, một mình anh không dọn hết được, chúng ta cần phải hợp tác." Khâu Sơ Hạ nhìn Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông, thấy vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu khó xử, Hạ Thần Đông an tĩnh gật đầu, chuyển đề tài cười nói: "Đi ngủ sớm một chút đi."

Khâu Sơ Hạ biết lá gan của Tôn Cẩm Nhu không lớn, nếu không lúc cứu bọn họ sẽ không bị thương.

Tình huống khi đó khẩn cấp, cô cũng không kịp nhìn nhiều, nhưng Tôn Cẩm Nhu có sức mạnh dị năng, có thể nhẹ nhàng giết chết một con zombie, nhưng cô ta chỉ đánh bay bọn nó mà không động thủ giết chết.

Dáng vẻ cắn răng liều chết của cô ta lúc đó, bây giờ nhớ lại chỉ sợ khi đó đã dùng hết toàn bộ sức lực.

"Bọn tôi ngủ bên này, các anh ngủ bên kia." Tôn Cẩm Nhu ăn xong đồ, vỗ vỗ tay đứng lên, giơ tay chỉ bên trái xong chỉ bên phải, vẽ ra một phạm vi.

"Sau vai em có vết thương, lúc nằm ngủ chú ý đến vết thương một chút nhé." Diệp Trạch Thu đi về phía bên phải Tôn Cẩm Nhu vừa chỉ, tầm mắt nhìn nhìn bả vai của Khâu Sơ Hạ vài lần.

Tôn Cẩm Nhu đang quỳ gối trải giấy báo ra sàn cười trộm một tiếng, nhướng mày với Khâu Sơ Hạ vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị giúp đỡ.

Vẻ mặt Khâu Sơ Hạ bất đắc dĩ chọc chọc giữa mày Tôn Cẩm Nhu, ý bảo cô ta đừng lắm miệng nữa, Tôn Cẩm Nhu nghịch ngợm le lưỡi, cúi đầu chuyên tâm trải giấy báo ra sàn.

"Đẹp trai như vậy mà cậu không cần sao? Đúng là quá lãng phí mà." Tôn Cẩm Nhu dựa lại gần Khâu Sơ Hạ, nhẹ giọng trêu chọc cô.

Vừa dứt lời đã bị Khâu Sơ Hạ ôm mặt, dùng sức nhéo nhéo, Tôn Cẩm Nhu liên tục lắc đầu, mơ hồ xin tha: "Mình không nói nữa, không nói nữa."

Khâu Sơ Hạ mỉm cười, buông mặt Tôn Cẩm Nhu ra, ngón tay đưa lên môi cô ta ý bảo đừng nói nữa.

Thấy Tôn Cẩm Nhu liên tục gật đầu, Khâu Sơ Hạ mới nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Cửa hàng tiện lợi không lớn, nhưng chỉ có bốn người nên vẫn đủ chỗ, Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông cũng đang trải giấy báo ra sàn.

Bản thân là dị năng giả, Diệp Trạch Thu nhận ra thính lực của mình cũng tăng lên khá nhiều, đặc biệt là ngay tại hoàn cảnh an tĩnh như thế này.

Dù Tôn Cẩm Nhu có đè thấp âm thanh đi nữa hắn vẫn nghe thấy được, tim đang đập nhanh không có quy luật chờ đợi một hồi lâu cũng không nghe Khâu Sơ Hạ trả lời.

Trong lòng ẩn ẩn có chút mất mát, lại cảm thấy cũng khá bình thường, dù sao bọn họ quen biết chưa lâu.

Có lẽ là do phương thức lên sân khấu của mình không đúng, khiến ấn tượng ban đầu của cô đối với mình không tốt, Diệp Trạch Thu an ủi bản thân, lại liếc nhìn Tôn Cẩm Nhu.

Không ngờ người nhát gan như cô ta lại là trợ thủ giúp mình, ừm, đáng giá khai quật một chút.

____

Bình Luận (0)
Comment