(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 160

Editor: Đào Tử


______________________________


"Nếu như là gấu trúc...Ta dốc hết gia sản nạp vì nó!"


Dẫu sao cô độc thân, kiếm được nhiều tiền không chi cho gấu trúc thì cho ai?


Nếu có thể nuôi một con càng tuyệt!


Bùi Diệp nhìn gấu trúc con nằm sấp trên giường trúc đung đưa qua cửa kính, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, thình thịch như đang yêu.


Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm, con mắt không nháy dù chỉ một chút.


Bộ dạng chuyên chú si mê khiến người ta không khỏi cảm khái-- mị lực quốc bảo không ai đỡ nổi.


Bùi Diệp thủ hộ thanh máu tàn dư không để mất, cho đến khi gấu trúc con lông xù hướng về phía cô ríu rít hai tiếng, ê a thè đầu lưỡi ra.


Đầu lưỡi non mịn nổi bật lên dưới bộ lông đen trắng đặc biệt xinh xắn.


Bùi Diệp trúng một kích rút sạch máu sót lại.


Ứng Lân ghé vào vành túi nhìn chăm chăm gấu trúc con, đề nghị, "Đợi tối muộn chúng ta đi trộm gấu trúc nha."


Định lực Bùi Diệp lung lay sắp đổ, hoảng hốt nghe mình nói câu "Ừ" .


Lượng du khách khá nhiều, Bùi Diệp không thể ở lì một chỗ không đi, đành lưu luyến đi qua.


Gấu trúc con không ở cạnh, lực ảnh hưởng chợt giảm.


Đầu óc từ từ hạ độ nóng kéo lý trí trở lại.


Cô chưa biết, app điện thoại trong túi kia-- 【 Yêu và nuôi trẻ 】 lặng lẽ hiện một dòng cảnh cáo.


【 Phiền người chơi đừng khen manh vật khác trước mặt con yêu 】


Gấu trúc thì sao?


A Tể chưa đủ manh?


【 Ghi chép hệ thống 】app 【 Yêu và nuôi trẻ 】cũng thầm thêm vài dòng thông báo.


【 A Tể làm công trở về sớm 】


【 A Tể nghe thấy tiếng lòng cha, giá trị tâm trạng -999 】


【 Giá trị tâm trạng quá thấp, A Tể lâm vào tự bế 】


【 A Tể rời nhà trốn đi nửa giờ 】


Bùi Diệp chưa hay biết gì tiến vào chỗ hoạt động tham quan gấu trúc trưởng thành.


Gấu trúc lớn đưa lưng về phía du khách hung hăng gặm thanh trúc, bóng lưng béo ụ chắc nịch đầy vẻ thâm sâu thế giới chẳng ai hiểu nổi.


Bọn nó là tộc thú ăn sắt có năng lực bộc phát mạnh mẽ, sức cắn kinh khủng, một đôi hàm có thể xé tan bất kì con mồi nào, cũng thích ăn thịt, năm đó từng cùng Xi Vưu nam chinh bắc chiến...Tộc hung thú uy danh lừng lẫy một thời, tiến vào xã hội hiện đại lại dựa vào bán manh kiếm ăn.


Sỉ nhục?


Không, thật đã (*? ▽? *)


Yêu tinh khác trong vườn thú phải rầu rĩ vì tiền thuê nhà, một nửa thời gian ra ngoài làm việc, một nửa thời gian ngồi xổm tại vườn động vật ăn uống chùa tiết kiệm tiền thuê nhà. Không giống gấu trúc nó, công việc hàng ngày chỉ cần vui chơi giải trí bán manh một tí, loài khỉ linh trưởng hai chân sẽ dâng đầy đủ thức ăn cho nó. Mỗi ngày sướng như ông hoàng, tiền lương cao chót vót, vài phút thành kẻ có xe có nhà.


Rõ ràng có thực lực, hết lần này tới lần khác đi dựa vào mặt kiếm cơm.


Đôi mắt vô thần nhai cây trúc, gấu trúc lớn đột nhiên cảm giác sau lưng hơi nóng.


Có người dùng ánh mắt đặc biệt nóng rực nhìn nó!


Qua vài giây, ánh mắt vẫn còn ở đó.


Mười giây...


Ba mươi giây...


Một phút...


Gấu trúc lớn bỗng nhiên quay đầu lại, chớp mắt một cái, nó sa vào đôi mắt sáng rỡ như trời sao.


Trái tim nhỏ nhảy bình bịch, mê mẩn mất hồn, ngơ ngác vứt bỏ cây trúc trong ngực xuống.


Nữ thần! ! !


Lúc này nữ thần cười ngọt ngào với nó, gấu trúc lớn cảm thấy tim trong lồng ngực muốn nổ thành pháo hoa.


Phản ứng ngu ngơ của gấu trúc lớn chọc du khách thích thú, mấy em gái đáng yêu khen thật dễ thương.


"Muốn trộm con gấu trúc này về không?"


Bùi Diệp nói, "Không trộm."


Không manh bằng gấu trúc con.


Không manh còn ăn nhiều.


Nói xong, Bùi Diệp bổ sung một câu.


"Gấu trúc con cũng không thể trộm."


Không đợi Ứng Lân mở miệng, Bùi Diệp rời khỏi vườn gấu trúc.


Cô dùng một câu chặn lời Ứng Lân.


"Đi xem Lôi Nhã Đình và Phó Đình Thâm, vợ chồng người ta sắp đi mất kia kìa."


Loa phát thanh vườn bách thú bắt đầu thông báo vài phút nữa phải đóng cửa.


Gấu trúc lớn chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng nữ thần khuất xa khỏi tầm mắt.


Nó nhanh chóng chạy về phía cửa vườn, dùng móng vuốt dễ dàng mở cửa.


Nó chạy mấy bước, trước ánh mắt không chút kinh ngạc của nhân viên công tác hóa hình người.


"Ê ê, chưa tới giờ tan làm đâu."


Nhân viên công tác chào hỏi một câu.


Gấu trúc lớn hóa thành thiếu niên tóc trắng áo trắng quần đen không thèm quay đầu lại phất tay, để lại câu nói.


"Tôi đi theo đuổi nữ thần, tan tầm sớm!"


Nhân viên công tác: "..."


Anh trai chạy loạn thích nhảy disco, em trai thiểu năng phát tình loạn.


Hay là đề nghị viện trưởng kiếm con gấu trúc bình thường tới?


Gấu trúc yêu đi theo đuổi chân ái, mà chân ái của nó đang ngồi dưới ô che nắng không xa quan sát vợ chồng Lôi Nhã Đình.


"Ách Ba, cô nhìn kĩ một cái, người kia là con của cô thật?"


Có Bùi Diệp ở bên cạnh ngồi chờ, Ách Ba thành công khắc chế xúc động nhào về phía khí tức con trai.


Đầu óc tỉnh táo, Ách Ba liền phát hiện chỗ sai sai.


"Sao con trai lại biến thành hai đứa?"


"Hoá ra lúc trước mình còn một đứa con gái?"


Khi Ứng Lân thuật lại hai câu này, Bùi Diệp khẽ giương nhẹ đuôi mày.


"Lời cô nói ý là trên thân Lôi Nhã Đình cũng có khí tức con trai cô?"


Ách Ba bám trên thân người giấy ngừng một lúc, do dự gật đầu.


Thoạt nhìn cô nhận định Phó Đình Thâm là con trai mình vì Phó Đình Thâm là nam, nên không để mắt đến Lôi Nhã Đình trên thân có khí tức con trai tương tự.


Lúc này tỉnh táo nhìn lại, cô phát hiện trên thân Lôi Nhã Đình cũng có khí tức con trai, còn đậm hơn Phó Đình Thâm.


Ách Ba ngơ ngác.


Con cô chia thành hai người một nam một nữ rồi?


Bùi Diệp dùng tinh thần lực cẩn thận quan sát hồn phách cả hai, phát hiện hồn thể bọn họ đúng là dính khí tức giống nhau.


Chỉ là chỗ...


E hèm...


Tài xế già cũng không dễ tả rõ.


"Ách Ba."


"Hả?"


Bùi Diệp sâu xa hỏi, "Con cô có phải giống cha nó, có đam mê chơi threesome pít tông song cắm ?"


Vị trí nhạy cảm không khỏi khiến người ta liên tưởng ngay đến sinh hoạt vợ chồng của họ kẹp thêm người thứ ba.


Ách Ba: "..."


Một người hai quỷ, chỉ có Ứng Lân không bắt sóng.


Hai tay hắn bưng lấy đầu gấu trúc giấy mê mang không hiểu. Mặc dù đã có con trai con gái đi đến đỉnh cao quỷ sinh, nhưng khi còn sống hắn mới mười sáu tuổi, còn là thiếu niên ngoan, chưa từng học hỏi từ mấy cái tư thế trong DVD nên nhất thời không hiểu gì.


"Khụ khụ khụ -- "


Bùi Diệp muốn dùng tiếng ho khan phá vỡ không khí ngột ngạt.


"Điều này chí ít có thể chứng minh Phó Đình Thâm và Lôi Nhã Đình đều không phải con trai Ách Ba, do từng tiếp xúc với con trai Ách Ba mới nhiễm khí tức ấy."


Có điều tiếp xúc kia...


Hơi sâu quá...


Ách Ba: "..."


Cô lựa chọn tự bế!


"Vậy giờ sao?"


Ứng Lân cũng hậu tri hậu giác hiểu được, giọng nói trong trẻo đặc thù của thiếu niên thêm vài phần quẫn bách.


"Theo dõi bọn họ chứ sao."


"Theo dõi?"


Bùi Diệp một tay bấm pháp quyết.


Lấy thực lực của cô có thể dễ dàng giấu được tai mắt Lôi Nhã Đình, để nguyên khí ngưng hóa thành "Nhĩ báo thần" âm thầm bám vào người Phó Đình Thâm.


"Thả dây dài câu cá lớn, theo hai người Phó Đình Thâm nhất định có thể tìm được con trai Ách Ba."


Ách Ba: "..."


Cô đột nhiên không muốn thấy con trai nữa làm sao đây?


Tự nhận "Bày mưu tính kế như thần" Lôi Nhã Đình tính sai, thiên sư lén lút kia cho đến đóng vườn thú cũng không xuất hiện khiến cô không biết tìm bậc thang xuống thế nào.


Phó Đình Thâm chủ động tìm lối thoát cho cô.


Đôi vợ chồng nhỏ ngọt ngọt ngào ngào rời khỏi.


Mà độc thân cẩu Bùi Diệp nửa đường đụng thiếu niên tóc trắng hai mắt quầng thâm như bị người ta hóa trang đánh khối mắt, trong miệng ngậm hoa hồng.


Ánh mắt hắn sáng ngời.


"Nữ thần, hẹn hò không?"


________________________________


Editor: Rồi xong, tới công chuyện với A Tể

Bình Luận (0)
Comment