(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 18

Editor: Đào Tử
_______________________


Bùi Diệp nhíu mày lại.
"Có ý gì? Ai không biết điều?"


Bộ dạng thiếu niên nghiêm túc giống như là học sinh tiểu học cáo trạng với thầy cô.


"Người vừa mới chạy đi kia, pháp khí trong tay cô ta hơi kì lạ, nhưng chẳng diễn tả được sai sai chỗ nào."


Mặc dù là một pháp khí toàn thân khí thế lẫm liệt, chế phục yêu ma rất tốt, nhưng khiến thiếu niên cảm thấy rất khó chịu.


Pháp khí của thiên sư hắn từng gặp kha khá, không có cái nào làm hắn chán ghét như thứ Lôi Nhã Đình cầm.


Vừa chạm vào một cái là lập tức có cảm giác âm khí trong người bị móc rỗng, tâm phiền ý loạn, hung tính bạo phát không thể kiềm chế nổi.


Thực lực nữ quỷ câm điếc thua xa hắn, rất dễ bị ảnh hưởng.


Nếu cô ấy tạo nghiệt lần nữa, không chừng sẽ bị âm sai trói đi, ném vào mười tám tầng địa ngục chịu khổ rửa tội.


Thiên sư thu phục tà ma, bình thường sẽ trấn áp là phụ, độ hóa là chủ, đi con đường công chính ngay thẳng.


Pháp khí trong tay Lôi Nhã Đình lại rất bá đạo, trực tiếp không cho yêu ma cơ hội nhận sai, vừa động thủ là ngươi chết ta sống.


Hung tính bộc phát, yêu ma đánh mất lý trí còn có thể được trấn áp độ hóa ư?


Không có khả năng, phải đánh tới khi nào có một bên gục xuống mới thôi.


Bùi Diệp cảm thấy nghi ngờ, nhưng bây giờ không tiện lấy điện thoại ra xem【 Ghi chép hệ thống 】, chỉ có thể tạm thời đè xuống.


"May là không trở thành đại họa, các người từ chỗ nào tới thì về chỗ ấy đi, đừng hù dọa người bình thường."


Thiếu niên nghiêm túc nói, "Ngài rất lợi hại."


Không đúng lắm, chỉ khi tiếp xúc gần với Bùi Diệp hắn mới cảm giác sát khí nồng đậm như thế, kể cả quỷ vương siêu hung của bệnh viện như hắn cũng chịu không nổi.


Nếu Bùi Diệp là quỷ, dựa theo quy củ, hắn sẽ tôn Bùi Diệp lên làm lão đại, nếu được thì quỳ bái cho trọn nghi thức.


Thật đáng tiếc, dù Bùi Diệp có sát khí nặng hơn nữa cũng là người sống.


Cho nên --


"Khi nào ngài chết, tôi sẽ làm tiểu đệ của ngài!"


Bùi Diệp: ". . ."


Không, cậu không muốn!


Thiếu niên thở dài, tựa như lãnh đạo thương nước thương dân nói, "Đầu năm nay quỷ không dễ làm, trong đó từng con quỷ vương cạnh tranh với nhau rất khốc liệt. Nếu ngài làm lão đại, tuyệt đối là kẻ hung nhất khu vực này của chúng tôi, đảm bảo không có con quỷ nào dám tới đây gây sự, cũng có thể giúp người bình thường không bị lệ quỷ quấy phá, đây là một chuyện lợi quỷ lợi dân đó! Rất phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội!"


Bùi Diệp lộ ra sự xấu hổ nhưng không mất đi lễ phép cười.


"Thật xin lỗi, tôi cảm thấy sống rất tốt, tạm thời không có ý định muốn chết."


Nếu Bùi Diệp chết rồi, còn không biết có thứ gọi là hồn phách tồn tại hay không.


Cô lại hỏi quỷ thiếu niên, "Cậu nói cậu là quỷ vương ở đây?"


Thiếu niên ưỡn ngực ngẩng đầu, trước ngực phảng phất như có một cái khăn quàng đỏ tươi đẹp đẽ.


"Nhà xác dữ nhất ở đây là do tôi quản lí!"


Bùi Diệp nói, "Vậy tôi có một chuyện làm phiền cậu giúp, không biết có được chăng?"


Cường giả vi tôn, thiếu niên còn rất thích sát khí trên thân Bùi Diệp, cảm giác an toàn đầy rẫy, miệng không do dự lập tức đồng ý.


Bùi Diệp liền nói vụ tai nạn giao thông ngã tư đường Ngũ Đạo và chuyện của Lam Dĩnh cho thiếu niên nghe một lần.


Thiếu niên cau mày, mặt mũi khá khó coi.


Là lão đại ở khu này vậy mà hắn lại không biết ở đây có một con quỷ trên tay dính nhiều mạng người như Lam Dĩnh.


"Không thành vấn đề, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng."


Cô hồn dã quỷ dưới tay hắn có vài ngàn con, quỷ mạch rộng lớn, sao lại không tra rõ ràng!


Làm tân quỷ thời đại mới, thiếu niên một mực đem giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội để trong lòng, há để chuyện ác này tiếp diễn trên địa bàn của mình?


Bọn người Chu Tuệ Vinh: ". . ."


Nghe Bùi Diệp và quỷ thiếu niên châu đầu ghé tai nói chuyện vui vẻ với nhau, các cô bỗng có loại cảm giác hốt hoảng ảo giác, giống như chuyến đi từ cõi chết trở về ban nãy chỉ là do họ tự tưởng tượng ra.


Bùi Diệp tự mình mở cửa sổ tiễn hai con quỷ, miệng thiếu niên còn hứa sẽ điều tra rõ ràng.


Hôm nay nữ quỷ câm điếc rất khó chịu, ban ngày bị Bùi Diệp túm vào bồn cầu, ban đêm lại bị một điếu thuốc của cô làm hồn thể bất ổn, thật sự tủi thân chết đi được.


Trên đường trở về thiếu niên an ủi nữ quỷ câm điếc.


"Được rồi, đừng khóc, tốt xấu cũng nhặt lại cái mạng quỷ."


(╥╯^╰╥)


Tuy có lý nhưng trong lòng người ta thật khổ sở.


Nữ quỷ rủ cái đầu xuống, trên mặt viết hai chữ ủy khuất.


Vẻ mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc.


Nghĩ tới pháp khí hồng lăng trong tay Lôi Nhã Đình, trên thân dường như còn lưu lại cái xúc cảm chán ghét kia.


Hắn không thích liên hệ với thiên sư, trước kia có mấy tên thiên sư không biết tự lượng sức mình đến thu phục hắn, kết quả đều bị hắn đuổi đi.


Nhưng --


Rất không thích, chưa từng gặp thiên sư nào khiến hắn chán ghét như thế, làm hắn có ảo giác âm khí quanh thân không thể khống chế được.


Hai con quỷ kéo nhau về bệnh viện, Bùi Diệp ở lại thu dọn tàn cuộc.


Một chuỗi động tác của cô khiến bọn người Bạch Hiểu Hiểu có cảm xúc phức tạp.


Kẻ giao du với xã hội đen trong mắt các cô lại có thể tay không thu thập lệ quỷ!


Có bản lĩnh này cần gì phải chơi với chúng?


Bây giờ nghĩ lại cơ bản có thể giải thích được những hành động phản nghịch trước đó của Tiểu Hồng.


Người ta thường xuyên cả đêm không về có lẽ đi hàng yêu phục ma.


Chắc vì yêu ma sợ nắng, chỉ xuất hiện ban đêm?


Tính cách cao nhân nào giống người bình thường.


Bùi Diệp không đợi mấy người họ suy diễn xong, lập tức nói, "Các cô có chỗ nào không thoải mái không, có muốn đến bệnh viện kiểm tra chứ?"


Mỗi cái cổ đều hiện lên vết hằn màu xanh đen, đêm hôm khuya khoắt nhìn khá đáng sợ.


Mấy người Bạch Hiểu Hiểu lắc đầu cho đến khi Chu Tuệ Vinh mở miệng phá vỡ cục diện trầm mặc.


"Tiểu Hồng à, vừa rồi. . .cảm ơn câụ đã cứu mạng của tụi mình, sau này có chuyện gì cứ việc nói, đừng khách sáo."


Một cô gái khác cũng nói, "Sau này cậu cần nước nóng mình sẽ giúp cậu nấu, thức ăn giao đến mình giúp cậu mang lên!"


Trên đời này thật sự có quỷ, hiện giờ tất nhiên là phải kết thân với một người biết bắt quỷ, như thế mới có cảm giác an toàn.


"Không cần nấu nước nóng lấy đồ ăn, mấy người có thuốc lá không?"


Mấy cô gái: ". . ."


Suýt chút nữa quên, người trước mặt này toàn hút thuốc, uống rượu, xăm hình. . .


"Không có!" Bạch Hiểu Hiểu do dự một lát, thuyết phục cô nói, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, cậu nên cai nó đi."


Bọn họ đều là những cô gái chưa lăn lộn ngoài xã hội, bình thường có mâu thuẫn cũng chỉ cãi nhau, cùng lắm là đấu võ mồm.


Bây giờ nhìn lại một phen, họ cảm thấy mình với "Tiểu Hồng" không có mâu thuẫn gì, vừa vặn nhân cơ hội này cứu vãn quan hệ.


Lúc này, một cô gái khác tên Mễ Tương Quân rụt rè mở miệng, "Mấy ngày trước mình nhân lúc cửa hàng đại hạ giá mua cho cha một cây thuốc lá điện tử. Nghe nói mùi thuốc điện tử với mùi thuốc thật rất khác, nguy hại đối với cơ thể nhỏ hơn một chút. Tiểu Hồng, nếu không chê thì cậu hút thử cái đó đi? Hiện tại trời tối rồi, mình không dám ra ngoài mua cho cậu."


Vừa mới gặp phải quỷ, ai biết được lúc ra ngoài có gặp nữa không?


"Thuốc lá điện tử cũng được."


Bùi Diệp không nghiện thuốc nhiều, nhưng cũng không ít.


Mấy năm trước hút rất nhiều, nhưng sau này cân nhắc đến hình tượng bản thân nên từ bỏ, thỉnh thoảng sẽ dùng hai điếu.


Bây giờ không ở Liên Bang, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, xăm hình, không có kẻ ba trăm sáu mươi độ không góc chết nhìn chằm chằm, cô phải buông thả chứ sao.


"Sau này tôi có tiền sẽ trả lại cho cô."


Mễ Tương Quân mua thuốc lá điện tử hàng hiệu cho cha, giá cả không rẻ, cô ta phải làm thêm cả một học kì mới mua được.


Bùi Diệp không thể chiếm lợi của người ta, chừng nào Chu Thuần An chuyển tiền thưởng qua cô sẽ trả tiền cho cô ấy.


Mễ Tương Quân lắc đầu.


"Không sao, cho cô đó."


Hôm nay có thể nhặt lại được cái mạng đã thỏa mãn lắm rồi.


Mặc dù--


Có vẻ như hai con quỷ kia vì Bùi Diệp nên mới đến.


Nhưng đám người ăn ý nuốt sự thật này vào bụng.

Bình Luận (0)
Comment